Chương 497: Bí mật động trời
Thích khách của Thiên Hành Đạo từng đuổi giết Phương Xích tiên sư năm đó, bây giờ lại dám ám sát Phương nhị công tử?
Vậy ai đã mời thích khách của Thiên Hành Đạo tới?
...
Cũng có rất nhiều người đang lo lắng suy nghĩ về những vấn đề tương tự trong đám dân chúng đang hoảng loạn bên dưới.
Mấy người kể chuyện trong quán trà, hoặc những kẻ nhàn rỗi thường ngâm mình trong quán rượu lấy chuyện ba hoa làm thú vui, lúc này đề ngạc nhiên kêu lên: "Thiên Hành Đạo, ta nghe nói đó là một tổ chức giết người, sao bỗng nhiên lại chạy ra đây giết người?"
"Không phải trước đây có người nói Phạm lão tiên sinh quen biết thích khách của Thiên Hành Đạo sao?"
Mấy tháng trước, khi Khuyển Ma bị giết, ở quận Thanh Giang đã có tin đồn rằng năm đó Phương Xích tiên sư bị thích khách của Thiên Hành Đạo đuổi giết, cuối cùng là Phạm lão tiên sinh ra mặt giải vây, mới cứu được mạng của Phương Xích tiên sư, cũng chính sự việc đó, dưới sự thúc đẩy của những người có tâm, đã trở thành một đề tài trò chuyện đổi vị cho mọi người...
Phạm lão tiên sinh đã nói gì để thích khách không đuổi giết Phương Xích tiên sư nữa?
Tuy rằng đây là lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử, nhưng người có thể khiến cho thích khách thu tay lại, có phải là kẻ thuê thích khách không?
Đương nhiên, vào thời điểm này, giọng điệu như vậy sẽ bị mắng ngay khi vừa mở miệng.
Mà những cuộc trò chuyện và lời nói tương tự cũng không gây ra được sóng gió gì, dễ dàng bị dập tắt.
Nhưng hôm nay, từ khi thích khách của Thiên Hành Đạo ra tay, không hiểu sao nó bỗng dưng nổ tung như quả bom nổ chậm.
Khi dân chúng đang hoảng loạn, trông thấy Phương nhị công tử và Phạm lão tiên sinh đang chất vấn nhau, dường như sắp nói ra một bí mật nào đó thì bất ngờ bị thích khách của Thiên Hành Đạo chém, không biết có bao nhiêu chỗ trong cả thành đều đang kêu gào, chẳng hạn như "Ai đã mời sát thủ", "Trời ơi, sao Phạm lão tiên sinh dám mời sát thủ đến giết người", vân vân và vân vân, thoáng cái đã loạn cả lên.
...
"Lão tặc nhẫn tâm..."
Trong lúc hoảng loạn, hai vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông là Thanh Tùng và Hàn Thạch cũng sửng sốt, hiển nhiên rất giật mình, lo lắng nhìn về phía Phương Thốn, nhưng bị một nữ tử mặc hồng bào bên cạnh nhắc nhở, hai người mới phản ứng lại, hai mắt rưng rưng, vừa vội vàng lao về phía Phương Thốn, vừa quay đầu lại hét vào mặt Phạm lão tiên sinh: "Thủ Sơn Tông ta một lòng vì dân chúng, một lòng vì Nguyên Thần quốc, không chối từ hiểm nguy điều tra giúp ngươi, vậy mà ngươi lại dám mời người khác đến giết người..."
Những lời buộc tội của họ đã khiến vô số dân chúng và luyện khí sĩ đều nhìn về phía Phạm lão tiên sinh.
Không chỉ có dân chúng không biết chuyện, ngay cả những luyện khí sĩ trên không cũng vừa sợ vừa giận nhìn về phía Phạm lão tiên sinh.
Kiếm của Thiên Hành Đạo không ai có thể bắt chước được, cũng không có ai dám bắt chước.
Một kiếm vừa rồi, bọn họ đều nhìn ra đó chắc chắn là kiếm của thích khách Thiên Hành Đạo, không thể giả được.
Sau khi một kiếm kia bay ra, bọn họ lập tức nhìn về phía đám đông phía dưới, nhưng không thấy bóng dáng ai, sau khi tên sát thủ kia chém ra một kiếm thì biến mất hoàn toàn, ngoại trừ Thiên Hành Đạo, còn ai có thể ra tay nhanh chuẩn như vậy, ai có thể sau khi chém một kiếm thì trốn thoát ngay lập tức, ở đây có bao nhiêu là cao nhân mà không thể bắt được một chút dấu vết nào?
...
"Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?"
Mà Phạm lão tiên sinh trông thấy Phương Thốn bị người ta chém một kiếm, ngã từ trên trời xuống, cũng ngơ luôn.
Trông thấy cảnh hỗn loạn bên dưới, dân chúng đều kinh ngạc nhìn về phía chính mình.
Thậm chí còn trông thấy ánh mắt nghi ngờ của vô số luyện khí sĩ xung quanh.
Trong lòng ông ta chìm xuống: "Hỏng rồi!"
...
"Ta đã nói rồi, thủ đoạn bác thanh danh của ngươi thật thấp kém."
Cũng là vào lúc này, Phương Thốn được đám người Mạnh Tri Tuyết và đệ tử củaThủ Sơn Tông bao quanh, thầm cười lạnh một tiếng.
Hắn chậm rãi ngồi dậy, ánh mắt xuyên qua đoàn người đông nghịt.
Xuyên qua kia mấy khe hở khó mà nhận ra được, thấy được một người đàn ông mặc áo bào đen ôm một con mèo trong lòng.
Hắn ta thờ ơ nhìn mình, giơ năm ngón tay lên.
Sau đó, hắn ta xoay người đi vào trong đám đông hỗn loạn, biến mất trong tích tắc.
"Ngươi dám giết ta?"
Mà Phương Thốn cũng hít một hơi thật sâu, lớn tiếng hét lên, mọi người xung quanh đều đỡ hắn, mà Phương Thốn hình như cũng bị trọng thương, đứng còn không vững, nhưng khi giọng nói của hắn vang lên, đám người hoảng loạn xung quanh đều trở nên im lặng, tất cả ngẩng đầu, nhìn về phía Phương nhị công tử gắng gượng xuất hiện trong đám người, nhìn như bị trọng thương, máu tươi nhiễm đỏ một nửa y bào.
Thì ra hắn còn chưa chết...
Vết thương kia rất nặng, chảy nhiều máu như vậy, không chết cũng phải mất nửa cái mạng...
Xung quanh vô cùng yên tĩnh, dường như mỗi người đều có thể nghe thấy tim đập của chính mình, như thể bầu trời sụp đổ, đè lên trái tim của họ.
"Cho dù ngươi giết ta, ta cũng phải nói..."
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số dân chúng, Phương Thốn ôm chặt nơi bị kiếm đâm, như thể dùng hết sức lực toàn thân để những lời nói của hắn được tất cả người trong thành nghe được, tay còn lại ra sức nâng lên, chỉ về phía Phạm lão tiên sinh còn đang sững sờ trên không trung, run rẩy hét lên: "Ai mà ngờ rằng vị thánh nhân sống miệng toàn đạo đức, nhân nghĩa vô song của Thanh Giang này lại là kẻ đầy tội lỗi như vậy chứ..."
"...Quỷ Quan!"
…
…
"Cái gì?"
Một khoảng im lặng bỗng nhiên ầm ầm hỗn loạn.
Lúc này dân chúng đều cảm thấy đầu mình như nồi cháo, bọt sủi ùng ục.
Ngay cả các luyện khí sĩ lúc này cũng muốn sửng sốt, choáng váng hết nhìn Phương nhị công tử lại nhìn Phạm lão tiên sinh.
Phạm lão tiên sinh là Quỷ Quan?
Đùa gì vậy?
...
Mà Phạm lão tiên sinh hứng chịu nhiều ánh mắt như vậy, như là bị sét đánh, ngu cả người.
"Ngươi... nói hươu nói vượn!"
Trong lúc quýnh lên, ông ta chỉ có thể nói ra năm chữ này.
Không phải vì ông ta không muốn cãi lại, mà là ít nhất vào thời điểm này, ông ta cảm thấy chuyện này không cần thiết phải cãi lại.
Thật nực cười.
...