Chương 500: Không thể nói rõ được (2)
Sau đó lại đắc ý cười nói: “Không nhập vào dưới trướng của công tử thì sao lại có cơ hội hôm nay để Lâm mỗ đại triển chân tay?”
…
…
“Đồ khốn nạn, ăn nói bậy bạ, đáng chết…”
Cũng vào lúc này, thất tộc cùng quận phủ một phương nghe đám người kia rống lớn mắng chửi thì đều lửa giận ngút trời.
Có một luyện khí sĩ trong thất tộc tức giận vô cùng, rống lên một tiếng liền xông qua đó.
Chỉ là hắn mới vừa động một chút thì thân hình đã bị kéo lại.
“Lúc này tuyệt đối không được ra tay, nếu không sẽ dẫn đến đại loạn…”
Người kéo lấy hắn chính là một vị trưởng lão trong thất tộc, trầm giọng quát lên: “Ra tay vào lúc này ngược lại càng cho người ta mượn cớ thì càng không thể nói rõ được…” Nói rồi liền xoay người nhìn qua Phạm lão tiên sinh, trầm giọng nói: “Lão tiên sinh, chuyện này phiền phức rồi!”
Từ khi tình thế xuất hiện không đúng, bọn họ đã vội vàng quan sát khắp nơi, rất nhanh thì đoán ra thế cục, ai cũng không biết đám Văn Thư quận phủ cũng vậy, lão nô bên người Phạm lão tiên sinh cũng vậy, thậm chí đến cái người dân phụ không dưng nhảy ra nói mình từng bị Phạm lão tiên sinh, hoặc là nói “Quỷ Quan” cưỡng đoạt thân thể cũng không biết rốt cuộc là làm sao, nhưng có thể nhìn ra dụng tâm ác độc của đối phương…
Bọn chúng đúng thật là muốn hãm hại Phạm lão tiên sinh đến chết sao?
Trong số đó người kinh sợ nhất chính là tộc trưởng của nhà Nam Lý, hắn ta vội vàng gửi vô số truyền âm đến cho vị Văn Thư của nhà Nam Lý kia, thế nhưng lại không ngờ được, tên Văn Thư mà ngày thường mình phân phó một câu xuống là như con chó lông xù chạy đến trước người mình lúc này lại không thèm nghe truyền âm của mình, chỉ là dùng sức mà sắp xếp thất tốc, lúc này đây đã nói đến chuyện tập hợp con cái của thất tộc rồi.
Đối phương làm thế nào mà dệt ra một tấm lưới lớn như vậy, còn muốn đổi trắng thay đen vu tội cho Phạm lão tiên sinh trong thời điểm mấu chốt này?
Những vấn đề này bọn họ cũng nhất thời nghĩ không ra, nhưng bọn họ biết then chốt của vấn đề.
“Vào lúc này thì càng phải nhịn xuống, tìm được người công chứng đến, một người phiên tra Quyển Tông, xem kỹ cái gọi là ngôn từ với “chứng nhân”… Ha, nữ tử mặc áo bào đỏ kia rõ ràng chính là luyện khí sĩ, lúc này lại giả làm dân nữ, xem mọi người là đồ ngốc hết à…”
Người nói lời này chỉ là một luyện khí sĩ bình thường của thất tộc.
Tình thế trước mắt dù hỗn loạn nhưng người sáng mắt liếc một cái là có thể nhìn rõ.
Mặc kệ tình thế mà đối phương nhắm trúng có bao nhiêu nghiêm trọng, chỉ cần có thể làm rõ chân tướng thì tất cả chỉ là một trò khôi hài!
Việc này nói ra rất có đạo lý, ngay cả Phạm lão tiên sinh sắc mặt tái nhợt ở một bên cũng gật đầu.
“Đại loạn mà trước đây ngươi nói có vẻ như là không hề xảy ra…”
Cũng vào lúc này, trong căn lầu giữa thành, Trùng Sư Quái Ly vẫn luôn cẩn thận quan tâm thế cục bên ngoài cảnh giác nói.
“Cho dù là quận phủ hay thất tộc đều quen chơi tâm kế hết rồi, không có kẻ ngốc nha…”
Lâm Cơ Nghi mỉm cười vẫy quạt, nói: “Bây giờ, nếu như Phạm lão tiên sinh với người của thất tộc nhất thời tức giận không thể kiềm chế mà ra tay với người của chúng ta thì toàn bộ đại thế đều thành rồi, phân phó của công tử chúng ta cũng hoàn thành xong, nhưng bọn họ cư nhiên có thể nhẫn nhịn thì liền nói rõ bọn họ vẫn nhìn ra thế cục, biết được chuyện khẩn cấp bây giờ là ổn định lòng người, sau đó làm rõ chân tướng…”
Trùng Sư Quái Ly cười như không cười nhìn hắn ta, nói: “Làm hỏng rồi?”
Lâm Cơ Nghi “phạch” một tiếng gấp quạt lại, nhẹ nhàng chỉ ra ngoài, cười nói: “Thực ra dù cho bọn họ có gọi người công chứng đến tra Quyển Tông cũng không phải sợ, Quỷ Thư Sinh tự mình cầm đao để đám Quyển Tông kia làm chặt chẽ đến nước chảy không lọt, bây giờ bất kỳ ai đến lật Quyển Tông đều sẽ phát hiện tất cả dấu vết trên đó đều chỉ hướng Phạm lão tiên sinh, chỉ có điều, chúng ta đâu cần khiến chuyện trở nên phiền toái như vậy?”
“Ngươi xem…”
Ngoại giới lúc này, tuỳ ý lão nô Phạm gia hay Văn Thư nhà Nam Lý làm càn kêu to, đem từng chuyện xấu không biết là thật hay giả nói hết ra, một đám bách tính nghe đến hoàn toàn hồ đồ, mà quận phủ cùng thất tộc thì hết lần này đến lần khác đều bảo trì trầm mặc vào ngay lúc này, càng khiến người ta khó lý giải, nhìn qua cứ như hai phe bị nói đến á khẩu cạn lời, trực tiếp mặc nhận rồi.
Thế nhưng trong âm thầm lại có các cao thủ bí mật đi tới nhìn chằm chằm vào các nhân vật mấu chốt.
Bọn họ không vội ra tay, bởi vì lo sợ sẽ gây ra đại loạn, sự tình đã không nói rõ ràng được, thế nên bọn họ dự định khống chế thế cục, đồng thời làm khó dễ, sau đó cũng chính bọn họ cảm thấy đã nắm giữ được mấu chốt của tình thế, chuẩn bị hoà hoãn thế cục.
Ngay tại phương hướng quận phủ một đám chưởng lệnh và thần tướng hoảng loạn, bỗng nhiên có một vị thần tướng nhổ một ngụm nước bọt vào lòng bàn tay, hung hăng chà sát, cầm lấy trường thương của mình, bỗng nhiên hét lớn, vội vàng phóng đến lão nô Phạm gia, nghiêm nghị quát lớn: “Cẩu nô tài, lão tiên sinh tin tưởng ông nên mới để ông làm những chuyện này, bây giờ ông cư nhiên lại nói hết ra như vậy?”
“Để ta thay lão tiên sinh giết ngươi!”
Trong tiếng quát lớn, một thương này đâm thẳng đến trước người lão nô Phạm gia.
Cùng lúc đó, ở những nơi khác xung quanh, có luyện khí sĩ mặc bào phục Tập Yêu Tư, phẫn nộ xông tới nữ tử mặc áo bào đỏ, hét lớn: “Trước đây lão tiên sinh nên trực tiếp đoạn tuyệt với ngươi…”
Có luyện khí sĩ không biết tên bỗng nhiên chưởng ra một chưởng phá hỏng tiểu lâu, cao giọng quát lên: “Một là không làm hai là không ngừng, giết sạch bọn chúng…”
Người người luyện khí sĩ thất tộc đều biến sắc, kêu to: “Hỏng rồi!”
“Phốc…”
Phạm lão tiên sinh phun ra một miệng đầy máu tươi, giận đến run tay: "Rốt cuộc… rốt cuộc là có bao nhiêu người muốn hãm hại ta?”