Chương 499: Không thể nói rõ được
…
…
“Khốn kiếp!”
Bởi vì màn này xảy đến quá đột nhiên, bản thân Phạm lão tiên sinh nhất thời cũng sửng sốt, mới đột nhiên phản ứng lại, sắc mặt trắng bệch bỗng chốc đỏ bừng, sát cơ trong mắt lần đầu tiên lộ ra, nhanh chóng quét qua vị lão nô kia cùng văn thư phía dưới, điềm nhiên quát lên: “Đám nô tài các ngươi rốt cuộc đã nhận được chỗ tốt của ai, vậy mà dám bày kế với lão phu như thế, dám vu hãm ta như vậy?”
Lúc này trong lòng ông ta vẫn không hiểu rõ…
Một bên là Văn Thư của thất tộc xếp vào quận phủ, một bên lão nô theo bên người mình mấy chục năm…
“Ha, chuyện ông tự làm, bản thân ông còn chưa kể hết sao?”
Đón lấy lời quát hỏi của Phạm lão tiên sinh, sắc mặt vị Văn Thư họ Nam Lý kia cùng lão nô Phạm gia đều có chút không được tự nhiên.
Bọn họ gần như là vô thức cầu cứu mà nhìn về phía bên trong đám người.
Chỉ là bọn họ không nhìn thấy bóng dáng mà mình muốn tìm.
Chỉ là bên trong đám người lúc này có một bị công tử mặc áo bào trắng ngồi bên trong một kỹ quán tao nhã mỹ lệ trong lâu, quanh người có hai ba kỹ nữ trang điểm tinh tế, eo thô mặt lớn vây quanh, hắn tựa hồ đều đã nắm rõ hết thảy trong lòng bàn tay những gì xảy ra bên ngoài lâu.
“Đã làm đến bước này, lẽ nào các ngươi còn muốn quay đầu?”
Hắn nhẹ nhàng mở miệng với hư không, thanh âm tự nhiên lại truyền đến trong tai của hai người kia.
“Trước đây ta đã từng nói qua với các ngươi, làm xong những chuyện này, ta ban thưởng cho các ngươi là điều thứ yếu, tự các ngươi cũng có được đủ thứ chỗ tốt, đến lúc đó, một kẻ làm trưởng tộc nhà Nam Lý, một kẻ làm lão gia tiểu thế gia, thân phận tôn quý biết bao?”
“Đến lúc đó, đám gia nhân các ngươi đây, sợ là ta muốn trả lại cho các ngươi các ngươi cũng không muốn đó chứ?”
“…”
“…”
Vị Văn Thư cùng lão nô kia đều đã nghe thấy thanh âm nhỏ bé kia phảng phất nơi đáy lòng, đều âm thầm cắn răng.
Vì thế không làm thì thôi, đã làm là phải làm đến cùng, nghiêm giọng quát lớn: “Lão thất phu, chuyện đã đến nước này còn có gì để nói sao?”
“Ngươi cấu kết với thất tộc làm ra nhiều giao dịch không thể đưa ra ánh sáng như vậy, có thể lừa được người, chẳng thể lừa được trời…”
“Lão phu theo ngươi bốn mươi hai năm, giúp ngươi xử lý biết bao nhiêu chuyện, người khác không hiểu ngươi, lẽ nào ta còn không hiểu?”
“…”
“…”
Nói rồi hai người lại giống như phát điên, bắt đầu liều mạng trút hết bí mật ra.
Cái gì mà việc làm ăn của thất tộc cùng yêu ma các phương, thương lộ cùng phân phối lợi ích ngầm hiểu lẫn nhau với vị Phạm lão tiên sinh này, cái gì mà Phạm lão tiên sinh thích nhất là rượu sách, cao lương mỹ vị và mỹ nhân bên người, bản thân làm nô bộc bên người ông ta, nhiệm vụ lớn nhất chính là giúp ông ta tìm kiếm mỹ nhân về bên người… Không ai biết là thật hay là giả, nhưng miễn sao nghe đủ kinh người là được rồi!
Một đám bách tính trong thành Thanh Giang, chỉ mấy câu ngắn ngủi đã trơ mắt cứng lưỡi, tam quan đều sắp sụp đổ rồi.
…
…
“Trước đây ta đã từng nói muốn giúp công tử hoàn thành chuyện lớn này, nhất thống giang hồ của Thanh Giang, không cần khống chế quá nhiều người, chỉ cần khống chế người thích hợp là đủ rồi, mà có tam đại lợi khí mà công tử ban cho, quả thật ta không nghĩ ra còn có ai khống chế không nổi…”
Trong kỹ quán vào lúc này, Lâm Cơ Nghi được ba vị cô nương đứng đầu thanh lâu vây quanh, lúc này cũng đang phe phẩy quạt của mình, nói với Trùng Sư Quái Ly đứng ngoài cửa, không vào cũng không ra: “Ngươi tu cổ thuật không xa lạ gì thứ này, nhưng ta không thể không nói, thủ đoạn trước đây của ngươi thật sự là quá mức thô bạo rồi, muốn trồng cổ lên người người khác, điều quan trọng nhất không phải là làm sao để trồng xuống, mà là quan sát, bất kỳ ai cũng đều có nhược điểm, chỉ cần tìm ra nhược điểm của bọn họ thì trồng cổ còn gì khó khăn nữa?”
“Thậm chí có thể nói trồng cổ chỉ là vẽ rồng điểm mắt, có khi lại không dùng được…”
Trên mặt hắn ta mơ hồ loé lên vẻ hưng phấn, rõ ràng có chút kiêu ngạo chứng kiến thủ bút của bản thân, cảm khái nói: “Cứ như tên Văn Thư của nhà Nam Lý kia, mệnh căn của hắn nằm ở chỗ nữ đệ tử kia và con riêng, mà chuyện hắn quan tâm nhất là làm sao để con riêng của mình có thể vào gia phả của nhà Nam Lý, làm sao để đứa con danh bất chính ngôn bất thuận này được vào nhà Nam Lý nuôi dưỡng…”
“Chuyện này vốn không có cách nào giải quyết, nhà Nam Lý cực kỳ quy củ nghiêm cẩn, hắn cũng không có quyền lên tiếng, nhưng bây giờ thì có rồi, chờ hắn trở thành tộc chủ của nhà Nam Lý, hay lùi một bước mà nói, là đại tộc lão của nhà Nam Lý mới, còn có gì không thể giải quyết nữa?”
Trùng Sư Quái Ly im lặng nhìn Lâm Cơ Nghi một cái, nói: “Lão nô kia thì lại là chuyện gì?”
“Lão nô kia nhìn có vẻ như không hề có cơ hội hạ thủ…”
Lâm Cơ Nghi cười nói: “Ông ta không có con trai cũng chẳng có con gái, không có gia tộc không nơi nương tựa, một thân một mình, có vẻ như thậm chí còn không có sản nghiệp, cả ngày đi theo bên người Phạm lão tiên sinh, giống như là vô dục vô cầu…” Nói rồi lại cười lên: “Thế nhưng nếu không bỏ ra chút công phu xem xét tỉ mỉ thì sao biết được mỗi lần ông ta rời khỏi Phạm lão tiên sinh khi vào thành Thanh Giang làm việc đều sẽ ẩn nấp đến Tuý Hương Lâu tiêu dao khoái hoạt, sao có thể biết ông ta chính là vị khách thần bí nhất Thanh Quan Nhân đầu bảng kia, sao mà biết được ông ta lại còn nghiêm túc như vậy?”
“Khi ta đem cái mạng nhỏ của Thanh Quan Nhân ra trước mặt ông ta bảo ông ta lựa chọn… Chậc chậc, ta thậm chí còn cảm thấy không cần cho hắn ăn sinh tử phù nữa, lão già si tình kia lo cho hồng nhan tiểu tri kỷ của mình đến chảy cả nước mắt, thật là khiến người ta cảm động mà…”
“…”
“…”
Trùng Sư Quái Ly vẫn luôn im lặng mà nghe hắn ta dương dương đắc ý ở đây, qua một lúc lâu mới bất thình lình nói một câu.
“Ngươi tính toán không bỏ sót như thế, sao lại rơi vào trong tay công tử?”
“Ách…”
Lâm Cơ Nghi nhất thời nghẹn họng, hơi ngẩn ra, vẻ mặt hắn ta ngưng trọng: “Đây, là cơ duyên lớn nhất trong đời này của Lâm mỗ!”