Chương 502: Quỷ Quan quang minh chính đại giết người
Những chưởng lệnh và thần tướng chưa từng thể hiện thần thông của mình ra trước mặt người dân Thanh Giang giờ lại xông ra ngoài này, bắt lấy đệ tử Thủ Sơn Tông vừa nãy đứng trước mặt họ mà “vạch trần” Phạm lão tiên sinh, cùng với mấy người dũng cảm đứng ra mà làm chứng cho họ!
Mà mây trên trời đã bắt đầu tập trung lại, có vô số bóng đen không biết là gì bay lên trời cao, sau đó hung hăng vọt vào trong đám người.
Đó là luyện khí sĩ thất tộc.
Nhìn vào cảnh tượng trước mắt này, với sức mạnh của họ thì không thể chống đỡ lại được.
Không nhắc đến quận phủ có rất nhiều chưởng lệnh và thần tướng, nha dịch của Tập Yêu Tư, mà giờ đây toàn bộ thất tộc đã huy động toàn bộ cao thủ thì đó cũng là một sức mạnh khó mà đấu lại được, mà trước sức mạnh của họ thì Thủ Sơn Tông chỉ là một tông môn nhỏ bé, chỉ lác đác được mấy chục đệ tử, thậm chí cộng thêm cả mấy văn thư làm chứng trước đó, rồi cả người làm chứng nữa thì cũng chỉ như con kiến mà thôi.
Hai bên lực lượng thực sự là chênh lệch quá lớn rồi!
Dưới hành động này của họ, đừng nói là hai vị trưởng lão của Thủ Sơn Tông với mấy người đệ tử bên cạnh đang đầy kinh hãi kia, mà cho dù là cả Phương nhị công tử đang bị người ta đỡ vào trong tiểu lâu dưỡng thương kia, trong nháy mắt đã bị hơn mười vị luyện khí sĩ vây quanh.
Đột nhiên thành Thanh Giang có một tầng mây đen.
Mà khi nhìn thấy tầng mây đen này, sắc mặt Phạm lão tiên sinh trở nên u ám, lộ ra vẻ điên cuồng vốn có của mình.
Ông ta giơ tay lên tập tức có một dấu ấn màu xanh xuất hiện giữa tay ông ta.
Ông ta cầm con dấu trong tay, râu tóc bay phấp phới, sắc mặt ông ta vô cùng tức giận, lớn tiếng hét lên: “Giết!”
…
Đây là lần đầu tiên Phạm lão tiên sinh lộ ra một mặt khác ngoài vẻ nhân từ hiền hậu của ông ta, khác với vẻ mặt mà bách tính thành Thanh Giang nhớ về ông ta.
…
“Đã lộ mặt thật rồi!”
Trong tiểu lâu, Phương nhị công tử đã bị trúng một kiếm đang được đồng môn nâng đỡ, nhìn thấy sắc mặt cả các vị đồng môn trở nên kinh hoảng, hắn lấy chiếc khăn tay đã dính đầy máu ra, sau đó tiện tay ném vào trong sọt rác, rồi tiện tay mà ngồi trước bàn, vừa chậm rãi thưởng trà, vừa như đang xem kịch mà nghe động tĩnh từ bên ngoài, khi nghe thấy bên ngoài bắt đầu chém giết, hắn nở nụ cười.
Lão tiên sinh tự học thành tài, công lực thâm hậu, nhưng khả năng đối phó với chuyện nguy cấp thì còn hơi kém.
“Phương nhị công tử, ngươi… người không cảm thấy giờ chúng ta sẽ gặp nguy hiểm sao?”
Cổ họng Hạc Chân Chương có chút khô, cảm giác được những khí kình kinh người ngoài kia truyền đến, chột dạ mà nói.
Lúc trước cho dù là Phạm lão tiên sinh hay là thất tộc đều không dám ra tay với Phương nhị công tử, dù sao ai cũng phải kiêng kỵ thân phận của hắn, nhưng mà giờ đây người ta đã thực sự tức giận rồi, mấy luyện khí sĩ đó đều xông lên trước tiểu lâu rồi, còn nếu so sánh người ta với những người của mình thì…
“Liên quan gì đến chúng ta?”
Phương Thốn nhưng không có gì xảy ra cả mà cười, ngoắc tay nói: “Các ngươi qua đây!”
Mọi người đều ngẩng đầu lên, có chút ngây ngốc mà nhìn Phương Thốn.
“Trước đây khi giảng đạo là giảng cho người ngoài khác nghe, mặc cùng cũng có chút gì đó thật, nhưng có thể ngộ ra hay không thì chưa biết được, mà sau khi ta đột phá ngưng quang cảnh thì hiểu hơn nhiều đạo lý, có một đạo pháp luyện tâm, hôm nay ta tiếp tục nói cho các ngươi nghe.”
Phương Thốn nói: “Pháp này tên là Tam Ma Thất Thần Ấn!”
Mọi người trong tiểu lâu đều có chút nghẹn họng mà nhìn trân trân.
Bên ngoài đang hỗn loạn như vậy mà lại không liên quan gì đến chúng ta sao?
…
“Soạt…”
Mà lúc này ở bên ngoài tiểu lâu, tất cả chưởng lệnh và thần tước của quận phủ đều tràn đầy sát khí mà xông lên, kể cả luyện khí sĩ của thất tộc cũng đang vây lấy hai vị trưởng lão và mấy người đệ tử của Thủ Sơn Tông, khí thể vô cùng hoành tráng, nhưng không hiểu sao họ lại cảm thấy một cảm giác kinh hãi vô cùng khó hiểu giống hệt với lúc đâm bị thương Phương nhị công tử.
Sự kinh hãi không thể nào hình dung được này làm cho họ vô thức chấn động, trái tim trở nên run rẩy.
Không chỉ họ mà cả Phạm lão tiên sinh trên không trung, còn có luyện khí sĩ của thất tộc, tông chủ và đám trưởng lão của ngũ tông, cũng có thể cảm nhận được.
Có một bóng hình chậm rãi xuất hiện giữa không trung.
Dáng người của hắn thon gầy, mặc một bộ đồ xanh, khuôn mặt thanh tú, lộ ra vẻ trầm tĩnh, bình thường hắn để lại cho người khác ấn tượng rất dễ quên, thậm chí cũng rất khó mà nhớ ra hắn cũng là chủ của một tông, nhưng mà lúc này hắn đang cõng đại đao trên lưng, một thân tràn đầy sát ý, bước chân cũng như là giẫm lên tim người khác, từng bước đều làm cho người ta cảm nhận thấy áp lực như đang có một ngọn núi đè xuống vậy.
“Tông chủ Thủ Sơn Tông Từ Văn Tâm sớm đã đợi giây phút này…”
Hắn cười rồi ngẩng đầu lên nhìn mọi người, sắc mặt vẫn nho nhã và ấm áp, nhưng đáy mắt lại có máu đang di chuyển.
…
“Thủ Sơn Tông thực sự có gan phản kháng sao?”
Khi đám người luyện khí sĩ của thất tộc và quận phủ nhìn thấy Tiểu Từ tông chủ đều ngẩn ra trước, toàn bộ mọi người đang cảm thấy tức giận, phản ứng đầu tiên lại không phải là kinh hãi hay là gì, mà là có chút bất ngờ, Thủ Sơn Tông vốn ít người đến đáng thương, giờ đây đến thành Thanh Giang cũng chỉ là hai ba con mèo con, giờ đối mặt với nhiều luyện khí sĩ của thất tộc và quận phủ như vậy, họ làm gì có gan mà phản kháng lại?
Nhất là Thủ Sơn Tông còn là một tông môn thất thế, chẳng lẽ là họ không biết nếu công khai phản kháng thì có hậu quả như thế nào sao?
Bình thường trưởng lão tông môn có thể xưng huynh gọi đệ với chưởng lệnh và thần tướng của quận phủ, nói cho cùng thì cũng có chút oai phong.
Nhưng hôm nay thì không giống như vậy, đây là công khai kháng lệnh, cùng nghĩa với tạo phản!
…
“Giết!”
Một tiếng quát chói tai làm cho họ không hề do dự mà ra tay.