Chương 512: Sức mạnh của tín ngưỡng (2)
Tiểu Từ tông chủ vốn đang an nhàn, đón một chưởng của Phạm lão tiên sinh cũng không né tránh.
Hắn giơ tay thẳng tắp về phía trước rồi đi.
Trong thân thể hắn cũng có một đạo thần quang ám khí khiến cho ma khí của hắn dần dần chuyển hóa thành thần ý.
Loại lực lượng này tương phản hoàn toàn so với Phạm lão tiên sinh.
Phạm lão tiên sinh có thêm một tia quang ảnh Nguyên Anh khiến cho cả người ông ta thoạt nhìn như ngoại thật nội hư, tức là nhìn bên ngoài thì có vẻ bình thường nhưng bên trong trống rỗng, còn Tiểu Từ tông chủ thì thần tính ám chứa, nội thật ngoại hư, là hai sức mạnh hoàn toàn trái ngược nhau, hai lực lượng này theo chuyển động của họ va chạm vào nhau trong không trung…
Xôn xao…
Tiểu Từ tông chủ bị lực lượng này đánh tan, ngã xuống.
Rốt cuộc, hắn vẫn thua xa sức mạnh trợ lực của Phạm lão tiên sinh.
Vì vậy khi hai chiêu thức va chạm, hắn không hề có sức phản kháng.
Tuy nhiên, loại suy sụp này chỉ kéo dài trong thời gian ngắn, bóng dáng của Tiểu Từ tông chủ đột nhiên dừng lại khi hắn còn cách mặt đất ba thước, sau đó thần quang bộc phát khiến hắn lao thẳng lên trời, được đà dập nát uy lực của Phạm lão tiên sinh, quần áo phần phật, bay thẳng lên không trung.
Lúc này, hắn đứng cao hơn Phạm lão tiên sinh.
Mà Phạm lão tiên sinh dường như già đi một cách đột ngột, ông ta cảm nhận được sức mạnh mà mình mượn tới đang bay đi rất nhanh, giống như băng tuyết gặp nước sôi là tan chảy, thậm chí sức mạnh đó còn dập ngược lại thân thể ông ta, sắc mặt ông ta trở nên vô cùng hoảng sợ, thất thanh gào thét: “Có chuyện gì… Các ngươi… Các ngươi lại dùng phương pháp gì tới hại ta?”
“Không phải chúng ta hại ngươi!”
Tiểu Từ tông chủ từ trên cao nhìn xuống, chậm rãi lắc đầu, nói: “Là ngươi tự hại chính mình…”
Nói đến đây, khuôn mặt hắn thậm chí còn lộ rõ vẻ ghét bỏ: “Ngươi luôn mồm bảo người khác hại ngươi, nhưng ngươi mượn tín ngưỡng của bá tánh mà tại sao ngươi không đi tìm lý do tại sao dẫn tới hậu quả như vậy?”
Hắn vừa nói vừa giơ tay lên, lãnh đạm nói: “Ngươi xem đi, lúc này ta sẽ không công kích ngươi!”
Trong lòng Phạm lão tiên sinh tràn đầy nghi hoặc, nhưng ông ta cũng nhìn xem.
Bởi vì lúc này, dù sao ông ta cũng không thể hiểu được.
Pháp môn của ông ta chính là 《 linh kinh 》 hóa Anh, cậy vào tín nhiệm cùng kính ngưỡng của bá tánh Thanh Giang đối với ông ta, bởi vì loại tín nhiệm và kính ngưỡng này đều không phải đến từ quận thủ của ông ta mà là đến từ bá tánh, cho nên dù ở góc độ nào, loại tín ngưỡng này cũng không nên sụp đổ nhanh như vậy…
Ngay cả bá tánh Thanh Giang đều tin rằng ông là Quỷ Quan thì vẫn còn một bộ phận lớn bá tánh hoang mang, không thay đổi nhanh chóng được, đối với một nơi rộng lớn như Thanh Giang thì còn nhiều bá tánh chưa biết mọi chuyện, còn rất tín nhiệm ông ta.
Cho nên, tại sao mọi chuyện lại không đúng như ông ta dự kiến?
…
…
Phạm lão tiên sinh nhanh chóng truy tìm căn nguyên nguồn gốc và thấy được nguyên nhân.
Ông ta thấy bá tánh nguyền rủa, lên án ông ta mạnh mẽ, tín niệm của bọn họ giống như độc dược.
Đúng là bởi vì ông ta ứng phó với tình thế trước mắt nên đã không màng tất cả, sử dụng mọi thủ đoạn cho nên mới khiến bá tánh nguyền rủa, nhưng thật ra khi trộn mọi thứ không sạch sẽ vào nhau, nó giống như thuốc bổ trộn lẫn vào độc dược, cho nên ông ta mới thua ngay từ chiêu thứ nhất, giống như Tiểu Từ tông chủ nói, không phải ông ta bại bởi hắn mạnh mà là bại bởi chính bản thân ông ta.
Nhưng tại sao những lời nguyền rủa đó lại xuất hiện?
Vì sao bọn họ muốn mình chết?
…
…
“Là bá tánh!”
Tiểu Từ tông chủ nhìn vẻ mặt sợ hãi của Phạm lão tiên sinh, thấp giọng nói: “Vẫn còn bá tánh may mắn sống sót ở núi Ô Nha!”
Ánh mắt Tiểu Từ tông chủ bỗng trở nên khốc liệt, lành lạnh nói: “Ngươi lừa gạt thiên hạ? Sao ngươi lại lừa gạt bọn họ? Bọn họ biết ngươi là quận thủ, lại mặc kệ yêu tộc ức hiếp, trải qua những tháng ngày tận mắt chứng kiến Khuyển Ma ăn thịt người, ngươi còn ngăn cản chúng ta chém giết Khuyển Ma…”
Nghe thanh âm của hắn, Phạm lão tiên sinh sợ hãi như nhìn thấy quỷ.
Tiểu Từ tông chủ bước từng bước về phía ông ta, giọng nói âm u, từng lời từng chữ thấm sâu vào lòng Phạm lão tiên sinh: “Vì vậy, bắt đầu từ khi đó, bọn họ liền cầu nguyện ngày đêm và nguyền rủa ngươi chết, vạn kiếp bất phục!”
Mặt Phạm lão tiên sinh lập tức trở nên tái nhợt, giống như gặp quỷ…
“Phạm lão tiên sinh rơi vào thế hạ phong?”
Trận chiến giữa Tiểu Từ tông chủ và Phạm lão tiên sinh như thủy triều lên xuống, ở trong mắt người ngoài, trận chiến này làm người ta không thể đoán được kết quả, khiến bọn họ hoảng hốt, rõ ràng là vừa nhìn thấy Phạm lão tiên sinh dùng thiên kinh nghĩa để trấn áp Tiểu Từ tông chủ, nhưng tình thế đảo ngược trong chốc lát, thiên kinh nghĩa thất bại trong gang tấc, ngay cả khí thế cũng bị Tiểu Từ tông chủ áp đảo hoàn toàn, sự đột kích vội vàng coi như đã bị đánh bại!
Các trưởng lão của thất tộc và Luyện Khí sĩ vốn đã rất suy sụp, bọn họ không thể tin được khi nhìn mọi chuyện đang diễn ra, cũng không thể tưởng tượng được hậu quả nếu như Phạm lão tiên sinh thất bại, sau khi Thủ Sơn Tông nghịch chuyển tình thế, kết cục chờ đợi thất tộc sẽ rất đáng sợ…
“Nhanh đi hỗ trợ ông ta…”
Lúc này, ba vị tộc lão bị hai vị trưởng lão Thủ Sơn Tông cuốn lấy, không thể ra tay, chỉ biết lo lắng suông nhưng cũng không thể để mọi chuyện cứ tiếp tục diễn ra như vậy được, họ giọng hô to, bừng tỉnh trước Ấn Sơn Hà của Phạm lão tiên sinh bị tước đoạt, không biết làm sao đành thối lui Luyện Khí sĩ thất tộc sang một bên.
Nhóm Luyện Khí sĩ vẫn không hiểu vấn đề lúc này không chỉ là Phạm lão tiên sinh hay quận thủ.
Mà liên quan đến vận mệnh thất tộc vốn đã được gắn liền với Phạm lão tiên sinh.
“Xôn xao…”
Sau khi nhận được chỉ thị của ba vị tộc lão, nhóm Luyện Khí sĩ cảnh giới Kim Đan sôi nổi xông lên, vội vàng ngăn cản Tiểu Từ tông chủ, mà lúc này, Tiểu Từ tông chủ cũng cất giọng cười to, đại đao nắm chặt ở trong tay, đại đao lập tức mang khí thế độc ác cuồn cuộn, hắn kích động giữa không trung, sau khi bị thiên kinh nghĩa của Phạm lão tiên sinh áp chế một hồi lâu, lúc này hắn như muốn phát tiết toàn bộ lửa giận.