Chương 513: Hòa giải và thỏa hiệp
Xoạt xoạt…
Giữa không trung, chân tay bị cụt rơi xuống, máu tươi bắn tung toé, rơi rớt giữa không trung.
Phải mất rất nhiều thời gian mới tập hợp được Luyện Khí sĩ Kim Đan cảnh, lúc này lại như cải trắng ngoài chợ, không thể nào tan nát hơn.
Tiểu Từ tông chủ nhìn chằm chằm Phạm lão tiên sinh đang hoảng loạn, suy sụp tinh thần, giống như nhìn một con cừu non!
“Không còn đường lui…”
Ba vị tộc lão hãi hùng khiếp vía.
Nhưng vào lúc này, bọn họ hướng về phía hai vị trưởng lão Thủ Sơn Tông ra tay nhưng không hiểu sao sức lực lại suy yếu, ba người liếc nhìn nhau, trong lòng đã có quyết định. Trong đại chiến, một bá tánh phía dưới, hai mắt bỗng trở nên trống rỗng, cả người đờ đẫn, chậm chạp bước lên bảy tầng lầu của Tẩy Vân Lầu, đi tới trước mặt Phương Thốn.
Trong tiểu lâu, mọi người vẫn đang kinh nghi nhìn trận đại chiến bên ngoài, thấy người này lên thì theo bản năng nhìn sang hắn.
Ánh mắt người này nhìn thẳng, giọng nói đều đều: “Thất tộc nhận thua!”
Những gì hắn ta nói hoàn toàn khác với một người bá tánh bình thường sẽ nói ra: “Phương nhị công tử, việc đã đến nước này, thất tộc của ta cũng muốn nói với ngươi một chuyện, chúng ta muốn cùng ngươi trao đổi điều kiện, có thể chỉ ra và xác nhận Phạm Ngộ, hoặc bồi thường, Thủ Sơn Tông muốn quay về lục tông, thất tộc ta sẽ toàn lực ủng hộ, có chúng ta tương trợ, Thủ Sơn Tông thậm chí có thể vượt qua Cửu Tiên Tông và ngồi lên vị trí đầu của lục tông!”
“Thậm chí, nếu ngươi muốn ngồi lên vị trí quận thủ Thanh Giang, thất tộc ta cũng sẽ hỗ trợ hết mình, giúp ngươi thu phục lòng dân, trả lại danh dự cho huynh trưởng của ngươi cùng với chứng cứ có sức thuyết phục thông cáo thiên hạ, còn về 《 Luận Quốc 》 , chính là Phạm Ngộ lấy danh nghĩa của huynh trưởng ngươi đi trộm…”
“Thất tộc ta cũng sẽ đem hết toàn lực để cứu trị Linh Tỉnh mà không cần Phương gia phải trả giá, thậm chí còn mang lại nhiều lợi ích hơn cho Phương gia!”
“Chỉ yêu cầu ngươi đáp ứng duy nhất một chuyện là kết thúc mâu thuẫn giữa thất tộc và ngươi tại đây!”
“…”
“…”
Những lời này khiến mọi người trên lầu giật mình, không thể tin vào mắt mình.
Bọn họ cũng nhận ra người này bị trúng nhiếp hồn của Luyện Khí sĩ và đại diện nói chuyện cho người khác.
Điều khiến bọn họ kinh ngạc chính là nội dung của nó, thất tộc phản ứng cũng nhanh thật, vừa nhìn thấy Phạm lão tiên sinh bị thu hồi Ấn Sơn Hà rồi bị khí cơ của Tiểu Từ tông chủ áp chế, bọn họ lập tức đến tìm Phương nhị công tử đàm phán…
Hơn nữa, nhìn vào thái độ chân thành của bọn họ, có vẻ như bọn họ sẽ thực hiện những gì bọn họ hứa.
Nhưng nếu bàn luận về thế cục hiện tại, Luyện Khí sĩ thất tộc cùng quận phủ chỉ tạm thời bị Thủ Sơn Tông dẫn đầu mà thôi, tuy hai vị trưởng lão Thủ Sơn Tông chiếm được hồn lực cường đại nhưng thuật pháp thần thông của bọn họ không bằng, miễn cưỡng đấu tay ngang với ba vị tộc lão mà thôi, nếu tiếp tục liều mạng, chưa biết ai mới là người thắng cuộc.
Tiểu Từ tông chủ thừa thắng xông lên, nhưng Phạm lão tiên sinh lại được Luyện Khí sĩ Kim Đan của thất tộc tương trợ nên hắn ta cũng không thể làm gì được ông ta, huống hồ thất tộc còn có nội tình rất lớn, chắc chắn không phải không có thực lực như những gì trận chiến này thể hiện…
Nhưng thất tộc lại muốn trực tiếp rút lui?
…
…
“Các ngươi tới nhanh hơn ta nghĩ, có thể thấy thất tộc có rất nhiều người thông minh!”
Trên mặt Phương Thốn không biểu lộ cảm xúc ngoài ý muốn, hắn nghiêm túc nhìn người bá tánh truyền lời rồi quay đầu nói với nhóm người cùng trường của mình: “Thời điểm thất tộc đến tìm ta giao dịch rất đúng lúc, không phải đợi đến khi đại thế đã mất mới tìm đến, nếu không có gì trong tay bọn họ đã không đến đây tìm ta trao đổi, đã vậy còn thoái nhượng rất nhiều thứ, càng là cho ta không thể không suy xét…”
Hắn vừa nói vừa quay đầu nhìn về vị trí phía tây bắc của thành Thanh Giang, nói: “Không thể không thừa nhận, lúc này là thời điểm tốt nhất để hòa giải với thất tộc, Linh Tỉnh rất cần thất tộc tương trợ mới vượt qua kiếp nạn này, hơn nữa, giải hòa cùng thất tộc có thể giúp thành Thanh Giang tránh được một thảm họa lớn hơn, nếu lát nữa Thủ Sơn Tông không chống đỡ được, chúng ta sẽ hoàn toàn thất bại!”
“Cho nên, vô luận là như thế nào, chúng ta nên chọn kết quả tốt nhất!”
Hắn vừa nói vừa nhìn về phía Mạnh Tri Tuyết: “Đây là những gì ngươi đã nói trước đây, làm người tốt khác với làm chuyện tốt!”
Mạnh Tri Tuyết nghe hắn nói, nghiêm túc nhìn hắn mà không khỏi rùng mình.
Bá tánh với đôi mắt vô hồn truyền lời của các tộc lão thất tộc: “Phương nhị công tử, chúng ta đang chờ câu trả lời của ngươi!”
Phương Thốn không trả lời, vẫn nhìn về phía Mạnh Tri Tuyết, nói: “Nếu lúc này Lục tiểu hữu ở đây, hắn sẽ lựa chọn giải hòa, một lựa chọn có lợi cho đôi bên, còn ngươi thì sao? Mạnh sư muội, nếu ta giao quyết định này cho ngươi, ngươi sẽ chọn như thế nào?”
Mạnh Tri Tuyết nhất thời cứng họng.
Vấn đề bối rối của nàng vẫn luôn là chuyện này.
Nàng không dám trả lời, một lúc sau, nàng mới nói với Phương Thốn: “Ta muốn biết ngươi sẽ chọn như thế nào!”
Phương Thốn cười gật đầu, sau đó nhìn về phía bá tánh kia, nói: “Ta cự tuyệt!”
Tất cả mọi người trong tiểu lâu đều trầm mặc, không khí tựa như bị áp lực bao trùm.
Bá tánh kia đột nhiên trở nên tức giận: “Phương nhị công tử, ngươi có biết hậu quả của việc cự tuyệt là gì không?”
“Ta biết hậu quả của việc giải hòa!”
Phương Thốn nghiêm túc trả lời, sau đó nhìn về phía Mạnh Tri Tuyết, cũng nhìn một số người khác nữa, nói: “Trước đây ta cũng từng gặp một vấn đề từ huynh trưởng, ta đã biết được câu trả lời mà huynh ấy để lại, nếu là người khác sẽ rất khó hoặc nói đúng hơn là không dám đi lý giải đáp án của huynh ấy, nhưng cũng may ta từng nghe kể một ít chuyện xưa cho nên ta lý giải được nguyên nhân!”
“Giải hòa với thất tộc sẽ tốt cho cả đôi bên, mọi người cùng có lợi, Quỷ Quan sẽ bị chém giết, Linh Tỉnh sẽ được cứu trị, nhiều người không cần phải bỏ mạng trong cuộc chiến lần này, Thủ Sơn Tông của ta cũng có được lợi ích, về phần ta, ta sẽ được mọi người khen ngợi, sẽ có được thanh danh, mọi người đều có lợi, vấn đề duy nhất là một khi phồn hoa lạc hậu, mọi chuyện sẽ trở lại như ban đầu!”