Chương 514: Hòa giải và thỏa hiệp (2)
“Đây không phải là hòa giải mà chỉ là thỏa hiệp!”
“Cho nên…”
Hắn quay đầu nhìn về phía Mạnh Tri Tuyết, cười nói: “Vấn đề của ngươi có câu trả lời tốt nhất, làm người tốt hay làm chuyện tốt chưa bao giờ là trọng điểm, trọng điểm là ngươi muốn vì ai làm việc, làm việc gì…”
“Ầm vang!”
Phương Thốn nói rất đơn giản và thẳng thắn.
Nhưng Mạnh Tri Tuyết nghe xong, trong đầu như có thần lôi cuồn cuộn kéo tới.
Nghi vấn trong lòng nàng lâu nay đã được giải đáp, chỉ trong khoảnh khắc, mọi thứ đã tan thành mây khói.
Câu hỏi của nàng đã được trả lời.
Nàng thậm chí có cảm giác rằng so với câu trả lời của Phương Thốn, vấn đề của nàng vô cùng buồn cười.
Nhìn vào đôi mắt của nàng, Phương Thốn biết mình đã đem lại đạo lý tuyệt vời cho thế giới này.
…
…
“Phương Thốn Liễu Hồ, ngươi sẽ phải trả giá đại giới vì chuyện này!”
Đúng lúc này, trong không trung ở bên ngoài, ba vị tộc lão thất tộc thấy tâm ý của Phương Thốn đã quyết, sắc mặt đột nhiên thay đổi, một loại khí tức âm ngoan không thể hình dung bốc lên từ bọn họ, trong đó, một vị lão giả có râu dài, ánh mắt lạnh lẽo chợt phất tay áo, đá bay Hàn Thạch trưởng lão của Thủ Sơn Tông, sau đó vội la lên: “Luyện Khí sĩ thất tộc, rút về!”
Toàn bộ Luyện Khí sĩ ở thành Thanh Giang bị thu hút bởi câu nói này.
Thất tộc muốn rút lui…
Ngay khi nhìn thấy tình hình như thế, bọn họ cũng không hề dông dài, mặc kệ ai thua ai thắng, thậm chí cũng không quan tâm đến tánh mạng của Phạm lão tiên sinh mà dứt khoát rút lui khỏi trận đại loạn, chỉ cần trở về thất tộc, không ai làm gì được bọn họ!
Nội tình và thực lực của thất tộc quá lớn.
Nó lớn đến mức dù cho thành Thanh Giang bị tàn phá ra sao, chỉ cần quay về thất tộc của bọn họ, đóng cửa không ra ngoài thì không ai có thể lay động được.
Cho dù có người thật sự muốn gây bất lợi cho thất tộc thì ít nhất cũng phải kéo một đại quân đến!
Tới lúc đó, sẽ là một cuộc chiến càn quét Thanh Giang, thậm chí còn ảnh hưởng đến toàn bộ Nguyên Thần quốc.
Đó là sự quyết đoán của thất tộc!
…
…
Trong thành, ở một nơi nào đó, ông chủ Tần nhíu mày, ôm con mèo của mình quay trở về một lần nữa.
Hắn không thích cục diện hỗn loạn này, càng thích trực tiếp hơn.
Nữ tử mặc hoàng bào trong vườn lẩm bẩm: “Lão Ô Quy đoạt đi Ấn Sơn Hà, thất tộc nhìn rõ tình thế phải cúi đầu trước tên tiểu tử kia mới đúng, nhưng vì sao hắn không thu tay lại, hắn muốn ta ra tay giúp hắn giải quyết triệt để sao?”
…
…
Mà trong tiểu lâu, Phương Thốn nghe thấy tiếng hỗn loạn bên ngoài, xoay người lại, nói với những người ở đây: “Đã đến lúc các ngươi phải ra tay!”
Vài người trong số họ sửng sốt: “Làm gì?”
Phương Thốn mỉm cười, vẻ mặt ôn hòa, nhưng lời nói lại khiến người khác sởn tóc gáy: “Đuổi tận giết tuyệt!”
Trên không trung thành Thanh Giang trùng trùng điệp điệp, bên trong hư không, theo một tiếng mệnh lệnh của ba vị tộc lão thất tộc, bọn họ cũng đang chậm rãi rời khỏi chiến trường, cái này lại khiến cho hai vị trưởng lão của Thủ Sơn tông là Thanh Tùng và Hàn Thạch cảm thấy ngoài ý muốn, giống như đến tận bây giờ, bọn họ không dám tin sự thật này đường đường là ba vị tộc lão Kim Đan đỉnh phong của thất tộc lại bị hai người của mình đánh lui, nhất thời không biết có nên đuổi theo hay không...
Người trong nhà biết chuyện nhà mình, lúc mới có được sức mạnh linh hồn gia trì vô tận kia, bọn họ thật sự có loại cảm giác sức mạnh tăng vọt đến bất khả chiến bại.
Thế nhưng khi giao thủ với ba vị tộc lão một trận bọn họ lập tức cảm nhận được các loại khó chịu, tuy lực lượng bên mình mạnh hơn nhưng hết lần này tới lần khác ở trên thuật pháp và võ pháp lại có cảm giác kém xa đối phương, có loại ý nghĩ ngốc nghếch không cách nào hình dung, không thể tận dụng nó mọi lúc, giống như một người đàn ông cao to vạm vỡ nhưng đầu lại không dùng được, bị mấy đứa trẻ thân hình nhỏ con trơn trượt dùng đủ loại phương pháp trêu đùa...
Đấu pháp với người, cuối cùng vẫn phải nhìn “Thuật kinh” và “Võ kinh”, thật trùng hợp cái này hai bọn họ đều không được.
Hai vị trưởng lão là người cực hiểu rõ chính mình, cho nên trong lòng bọn họ cũng hiểu rõ nếu tiếp tục đấu nữa thì chỉ sợ phần thắng của bọn họ không lớn.
Mà ba vị tộc lão kia bỗng nhiên muốn rút lui, giống như đang nhận thua nếu mình tiếp tục đuổi đánh, có tốt hay không?
Mà ở chỗ khác, luyện khí sĩ thất tộc thậm chí là luyện khí sĩ bên trong quận phủ xuất thân từ thất tộc đều thay đổi trạng thái, tất cả đều lùi lại phía sau, dưới tình huống bọn họ bị đuổi đánh tới cùng, bọn họ vốn là có chút đỡ trái hở phải nhẹ nhàng thở ra một ngụm khí, mờ mịt ngẩng đầu nhìn bốn phía, còn tưởng rằng phần thắng trận này không lớn, thậm chí là cần liều mạng già ác chiến đã kết thúc rồi...
Loại tình huống này, đương nhiên bọn họ sẽ không đuổi theo.
Làm gì có đạo lý con chó con bị chó dữ dồn vào trong góc tường sợ tè ra quần vừa quay đầu lại đã truy sát chó dữ được...
...
...
Thất tộc nói lui là lui, nhận thua rồi sao?
Ngay cả luyện khí sĩ của năm tông vẫn luôn ở không trung xem náo nhiệt cũng có chút kinh ngạc.
Trận đại chiến thành Thanh Giang này, đối với Thủ Sơn Tông mà nói không tốt chút nào, mấy lần hung hiểm bọn họ đều miễn cưỡng chống đỡ, có thể chiếm được một phần thắng đã là ngoài dự đoán của tất cả mọi người, mà dưới tình huống thất tộc nhiều người như vậy muốn rút lui, giống như là chắp tay nhường phần thắng cho bọn họ, đợi thất tộc rút lui rồi chuyện này là thật hay là giả, phải do Thủ Sơn Tông quyết định, là đen hay là trắng muốn nói thế nào thì chính là thế đó!
Đương nhiên, trong lần rút lui này của thất tộc người bị đưa vào tròng là Phạm lão tiên sinh.
Mà bối cảnh và uy quyền của thất tộc vẫn còn ở đó, chỉ sợ là không dễ đối phó như vậy...
Trong lúc nhất thời không biết bao nhiêu người ở trong lòng vội vã xoay chuyển tâm tư, nhanh chóng suy nghĩ kết quả có khả năng xuất hiện ở phía sau.
Sau đó cũng vào lúc này, bên trong tiểu lâu kia...
“Thất tộc cấu kết Quỷ Quan làm đủ chuyện xấu, buôn bán cấm vật cho yêu tộc, có thể nói là tội ác tày trời...”