Chương 519: Tiểu lâu truyền đạo (2)
“Ngươi trước đây, chẳng qua là một bông hoa nhỏ được Thất Tộc, được Cửu Tiên Tông nuôi dưỡng ở trong lòng. Bởi vì không nhìn thấy tình thế nơi cõi trần, nên đạo tâm thuần khiết, tu vi như thần. Nhưng tu vi của ngươi cứ dần dần tăng lên, Thất Tộc và Cửu Tiên Tông cũng đặt hi vọng lớn vào ngươi. Bắt đầu cho ngươi xử lý công việc, ngươi tự cho là đọc sách, hiểu ra được như nào là người tốt với việc tốt, một mực tự cho rằng việc mình làm là đúng…”
“Nhưng xem ra, ngươi không hề đúng!”
“Có người đã từng nói, lòng người có thể lừa dối. Nhưng ý trời thì không thể lừa!”
“Nhưng trên thực tế, ý trời hay lòng người, đều có thể lừa được. Tuy nội tâm chắc chắn là ác, nhưng chỉ cần cả đời có thể làm một việc thiện, điều đó ở trong mắt người khác, cũng sẽ giống như một người tốt. Nhưng trong lòng người đó sẽ không dễ chịu, giống như ngươi vậy. Tuy ngươi có thể tìm ra một ngàn một vạn đạo lý, để nói rằng việc mình làm là đúng, mình bảo vệ chu toàn cho tất cả mọi người. Nhưng trong lòng ngươi thật sự không cảm thấy xấu hổ sao?”
Người Lục Tiêu run nhẹ, oán hận nhìn về phía Phương Thốn: “Lời nói đó tuyệt đối không có đạo lý. Nếu đúng như lời ngươi nói, vậy chẳng phải là trên thế gian này người luyện khí sĩ lớn, tu hành lớn, đều là nói chuyện và hành động giống như một người tốt. Thế chẳng phải là chỉ có người tốt, mới có thể thật sự bước vào thần cảnh?”
“Ai nói với ngươi đại luyện khí sĩ đều phải là người tốt?”
Phương Thốn nhìn vào đôi mắt xanh ngọc của hắn, nói: “Người xấu thì thuần túy là xấu, cũng như đạo tâm vốn đã ngay thẳng, đột nhiên tăng vọt lên!”
“Nhưng ngươi không giống như vậy!”
“Ngươi ấy mà…”
Hắn cười nói với Lục Tiêu: “Ngươi chết là chết ở chỗ quá không thuần khiết!”
Lục Tiêu kinh hãi, con ngươi giao động như thủy triều. Giống như có vô vàn lời muốn nói, thế nhưng lại không thốt nổi nên lời lấy một câu.
Mà trên mặt Phương Thốn đã tràn đầy ý cười, nhẹ nhàng xoay người. Tay áo lướt qua con sói lớn lông đỏ đứng bên cạnh Lục Tiêu vẫn luôn nhìn chòng chọc kia, mang vẻ mặt địch ý với kích động tiểu hồ ly. Cũng không hiểu vì sao tiểu hồ ly trong những chuyện như này cực kỳ thông minh, chợt kêu một tiếng, “vụt” một cái đã nhào tới. Cái đuôi vung vẩy, khuôn mặt toàn là vẻ hung tợn, đấm một phát lên mặt con sói lớn lông đỏ.
“Xoẹt…”
Con sói lớn lông đỏ kia bị đánh đến choáng váng, bị tiểu hồ ly đánh bay thẳng ra khỏi tiểu lâu, lúc ở trên không trung đã cuộn người lại thành một cục. Sau đó tiểu hồ ly nhân cơ hội, hai cái chân nhỏ không ngừng đạp lên người con sói lớn. Cứ thế đạp thẳng con sói lớn từ giữa không trung xuống mặt đất, lún xuống tạo thành một cái hố to. Sau đó cưỡi lên người con sói lớn lông đỏ đó, bám lấy trên đỉnh đầu nó, đấm túi bụi.
Một màn này nằm ngoài dự liệu, thân thể của tiểu hồ ly và con sói lớn chênh nhau quá nhiều. Mà cảnh tiểu hồ ly cưỡi lên người con sói lớn đánh cho nó không ngóc đầu lên nổi càng khiến cho người ta có loại cảm giác tương phản cực lớn. Mà động tĩnh ở trong này, vốn cũng sẽ không lộ ra quá lớn.
Nhất thời không biết có bao nhiêu ánh mắt cùng hướng về phía các nàng, nhìn về phía tiểu lâu.
Mà ngay lúc này, trong lòng Lục Tiêu đang cảm thấy tràn đầy mê hoặc và mịt mờ. Lại nhất thời không biết phản ứng như nào mới phải.
Phương Thốn cũng chẳng hề để ý đến hai con vật đang đánh nhau. Chỉ vừa chậm rãi quay đầu về phía Lục Tiêu nở nụ cười, ung dung thở dài: “Người đời đều nói ngươi giống huynh trưởng của ta, ngay cả Cửu Tiên Tông cũng bảo thật ra tư chất của ngươi cao hơn huynh trưởng của ta. Nhưng trên thực tế, tu vi của ngươi thực sự là tăng lên nhanh hơn so với huynh trưởng của ta, điều kiện tu hành thời kỳ đầu cũng tốt hơn huynh trưởng của ra rất nhiều lần…”
“Nhưng bàn về lĩnh hội đạo lý thì ngay cả một nửa ngươi cũng không bằng huynh ấy!”
“Ngươi, hay ngay cả ta, đều thuộc về kiểu hiểu được một ít đạo lý cảnh giới. Mà huynh ấy, đã tự mình đi tìm hiểu cách để sửa lại!”
“…”
Nghe lời Phương Thốn nói, bờ môi của Lục Tiêu khẽ run lên, giống như muốn nói gì đó, nhưng cũng không nói rõ ràng được.
“Nhưng ngươi biết vì sao không?”
Phương Thốn quay đầu nhìn về phía Lục Tiêu.
Lục Tiêu suy nghĩ thật lâu, mới chậm rãi lắc đầu.
“Bởi vì lúc huynh ấy mười mấy tuổi đã nhập hồng trần rồi ngộ đạo, mà ngươi sắp ba mươi tuổi vẫn còn đang trốn tránh hồng trần!”
Phương Thốn cười nhìn về phía Lục Tiêu, khẽ thở dài một tiếng nói: “Trốn ở trên núi đọc sách thì không thể nào ngộ ra được đạo lý. Ngươi là một người thông minh, lại càng thích đọc sách. Nhưng bởi vì thông minh, nên lại không gạt được chính mình. Bởi vì đọc quá nhiều sách, nên lại làm loạn đạo tâm!”
“Cho nên, ta tặng ngươi một đạo lý!”
Phương Thốn xoay người lại, mang theo vẻ mặt vô cùng nghiêm túc:
“Đọc vạn quyển sách, không bằng đi vạn dặm đường!”
Lục Tiêu nghe thấy lời này, hơi chần chừ một chút rồi lập tức ngẩng đầu lên tức thì.
Phương Thốn nhìn vào ánh mắt của hắn nói: “Mọi loại đạo lý trong sách, đều là đạo lý của người khác. Ngươi đọc rõ nhiều, ngẫm rõ sâu, thậm chí tự khoe là được thần uẩn. Thành tựu Kim Đan, chẳng qua cũng chỉ là giả đan. Nếu ngươi thật sự muốn hiểu rõ việc ta làm, thật sự muốn có được đạo lý của riêng mình. Vậy trước hết ngươi hãy buông bỏ vạn quyển kinh nghĩa của ngươi đi, chuyên tâm mà đến xem thử hồng trần là như nào. Trước tiên làm rõ được đạo tâm của chính mình rồi lại nói!”
“Ta…”
Rõ ràng vẻ mặt của Lục Tiêu có sự thay đổi cực lớn, giống như đã bị đánh đúng ngay vào nội tâm, đánh trúng vào trái tim.
Trong cổ hắn nghèn nghẹn, trên mặt giống như để lộ ra vẻ kinh hỉ, lại thiên về vẻ mặt nặng nề hơn.
“Ngươi bây giờ vẫn không thích hợp để khiêu chiến ta!”
Còn Phương Thốn thì nhìn về phía đại đệ tử chân truyền của Cửu Tiên Tông Thần Mục công tử Lục Tiêu, mang vẻ mặt nặng nề, cũng nói nghiêm túc: “Để ngươi chân chính tìm được đạo lý của mình. Khi thật sự mở ra được đại môn của thần cảnh thì về tìm ta. Lúc đó, ta sẽ cho ngươi một cơ hội khiêu chiến với ta!”
Lục Tiêu nghe thấy lời đó, đột nhiên nhìn về phía Phương Thốn, vẻ mặt giống như bị sét đánh.