Chương 521: Phương Thốn hiện thân(2)
Vì vậy nên ở trong tình hình loạn lạc như thế này, Phương Thốn được người ta vây quanh, bình tĩnh mà đi về phía trước.
Những nơi hắn đi qua thì những người ở đó đều vô thức mà tránh đường, để cho hắn thuận tiện đi thẳng vào trong trung tâm chiến trường.
Cuối cùng người chặn trước mặt Phương Thốn chính là Tiểu Từ tông chủ.
Lúc này người Tiểu Từ tông chủ đã nhuốm đầy máu, máu đã nhuộm ướt cả hắc bào của hắn, đương nhiên đó đều là máu của người khác, lúc này hắn đứng yên tại chỗ mà nhìn xuống luyện khí sĩ kim đan của thất tộc, trong đó còn có không ít người là tâm phúc, tận trung với Phạm lão tiên sinh, cho dù là tu vi như thế nào thì những người này cũng đã chết rồi, cụt tay cụt chân, nằm la liệt bên dưới.
Đại đao trong tay Tiểu Từ tông chủ còn đang chỉ thẳng vào mặt Phạm lão tiên sinh!
Không hề nghi ngờ gì nữa, Phạm lão tiên sinh đã thua rồi.
Thực ra lúc mà ông ta bị những bách tính sống sót được khỏi núi Ô Nha cầu khẩn cho bị độc, thì ông ta đã nhất định phải thua rồi, lúc đó tam lão của thất tộc cũng vì nhìn ra được ông ta sắp thua nên mới lập tức quyết đoán mà nhiếp hồn cho người vào trong tiểu lâu để nói chuyện với Phương Thốn.
Dù sao sở trường của vị Phạm lão tiên sinh chính là “Thư Kinh”!
Vì vậy nên cho dù ông ta đã tu luyện đến mức tự có anh quang rồi, còn nửa bước nữa là có thể bước vào Nguyên Anh thì vẫn sẽ bị thua.
Bàn về đấu pháp chính diện, chém giết với nhiều người thì “Thuật Kinh” và “Võ Kinh” là tốt nhất.
Lúc này Phạm lão tiên sinh không những đã thua, mà còn thua một cách triệt để, bộ nho bào mộc mạc đã trở nên rách rưới, trước ngực thì bị đánh một chưởng, khí cơ hỗn loạn, cả người cứ như là đèn cầy trước gió, đối mặt với Tiểu Từ tông chủ đứng trước mặt ông ta, cầm đao chỉ thẳng vào mặt mình, ông ta cũng không có chút sức nào để đẩy đao ra nữa, sắc mặt đã vô cùng suy sụp.
Sau đó khi Phương Thốn đến gần, Tiểu Từ tông chủ cũng thu đao lại, tránh qua một bên.
Phương Thốn đi thẳng đến trước mặt Phạm lão tiên sinh.
Hắn khẽ nhìn qua Tiểu Từ tông chủ một cái rồi gật đầu.
Tiểu Từ tông chủ cũng nhìn hắn, cũng không nói thêm gì, nhận lấy cây đại đao mà quay người đi về phía bên kia.
Đó là nơi cao thủ của lục tông đang vây lấy ba vị tộc lão.
Họ biết rõ nguyên nhân mà Phương Thốn đến đây, thực ra cũng là đang nói với mình, đến lúc rồi.
…
Phương Thốn nhìn xung quanh một cái, toàn bộ đệ tử của Thủ Sơn Tông lập tức phân tán ra xung quanh, che chở cho hắn.
Sau đó Phương Thốn vẫn rất bình tĩnh mà đứng yên.
Hai vị trưởng lão Thủ Sơn Tông cũng lạnh lùng đứng hai bên cạnh hắn, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc.
Đứng đó một hồi lâu, Phương Thốn mới nhịn không được mà nhìn về phía họ, hai vị trưởng lão mới hiểu ra mà vội vàng đứng sang một bên để canh chừng.
Vì vậy lúc này chỉ còn lại hai người Phạm lão tiên sinh và Phương Thốn ở đó.
Rõ ràng là Phạm lão tiên sinh đã không còn chút ý chiến đấu nào nữa rồi, nhưng khi ông ta ý thức được là Phương Thốn đến thì vẫn hung hăng mà ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng ngời trước đây của ông ta giờ đã trở nên vẩn đục, giống như là mất đi toàn bộ ánh sáng.
“Đều… đều là ý của ngươi sao?”
Đôi mắt vẩn đục này lộ ra sự phẫn nộ, hét lên đến lạc giọng: “Chính là ngươi đang hãm hại ta!”
Phương Thốn đứng trước mặt Phạm lão tiên sinh, nhẹ giọng mà nói: “Ta không hãm hại ngươi!”
Hắn nhận lấy ánh mắt của Phạm lão tiên sinh rồi nói: “Trong nhiều năm như vậy, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra thì ngươi phải là người hiểu rõ nhất!”
“Chuyện gì… xảy ra?”
Đôi mắt vẩn đục của Phạm lão tiên sinh chằng chịt tia máu, giống như sắp nhỏ ra máu vậy, hung hăng mà nhìn Phương Thốn, lạc giọng quát: “Ta không biết đã có chuyện gì, lão phu đây… lão phu đảm nhiệm quận trưởng Thanh Giang nhiều năm như vậy, vẫn luôn… vẫn luôn đi theo chính nghĩa, giữ mình thanh khiết, lão phu… lão phu quang minh lỗi lạc, đọc kinh luận đạo, yêu thương bách tính, vất vả lắm mới được một đời anh minh, không ngờ… không ngờ…”
Ông ta nói, đôi môi khô khốc đang run rẩy: “Không ngờ cuối cùng lại bị hủy bởi một kẻ tiểu nhân!”
Phương Thốn nghe thấy vậy, không nhịn được mà nhíu mày, nhẹ giọng nói: “Lão tiên sinh, đã đến lúc này rồi mà ngươi còn muốn nói như thế sao?”
Phạm lão tiên sinh nghiến chặt răng: “Không… không nói như thế thì như thế nào?”
Phương Thốn thở dài một tiếng mà nói: “Ta không quan tâm đến mấy chuyện khác, từ lúc lão tiên sinh nhậm chức quận trưởng đến nay, nếu như đúng như ngươi nói, thanh chính liêm minh, yêu dân như con, vậy thì tại sao yêu ma nổi lên khắp quận Thanh Giang, bách tính phải sống lưu lạc, vì sao mà nhân đạo của Thanh Giang suy bại, rồi vì sao chiếc giếng nối với linh mạch Thanh Giang cũng dần cạn mất, chỉ uống thôi thì làm sao mà vậy được?”
Phạm lão tiên sinh cố sức mà ngẩng đầu dậy, nhìn thẳng vào Phương Thốn, nghiến răng mà nói: “Thế sao mà trách lão phu được? Thủ Sơn Tông ngươi có Quỷ Quan làm loạn, kêu gọi yêu ma khắp nơi làm loạn, rồi cả Khuyển Ma ở núi Ô Nha kia cũng chạy đến Thanh Giang làm loạn, các nhà thế gia đều không dám nói ra, không chuyện ác nào là không làm, ngay cả thần cung bên trên cũng đang tranh quyền đoạt lợi, như vậy thì lão phu phải làm thế nào hả?”
“Đều là lỗi của người bên ngoài, mỗi lão tiên sinh trong sạch sao?”
Phương Thốn nở nụ cười rồi nói: “Vậy ta chỉ hỏi khói đen tràn đầy quận thì lão tiên sinh đã diệt trừ được mấy lần? Bách tính lưu lạc, lão tiên sinh cũng cứu được mấy người? Bách tính cả thành đều biết ngươi yêu dân như con, thế mà tại sao bách tính Thanh Giang trong quyển tông kia lại thiếu đi ba phần rồi?”
“Ngươi…”
Phạm lão tiên sinh nghiến chặt răng, thật lâu sau mới nói: “Tối thiểu thì lão phu tuyệt đối không phải là Quỷ Quan…”
“Vừa nổi tiếng trong thiên hạ Phạm Công Khuông đã tham gia đánh chín trận, thân là quận trưởng mà lão tiên sinh lại cho người trốn sạch…”
Phương Thốn nở nụ cười, nhìn Phạm lão tiên sinh mà nói: “Ngươi không phải là Quỷ Quan thì ai là Quỷ Quan?”
…
Phạm lão tiên sinh á khẩu không nói được gì, ánh mắt đã trở nên vô cùng lạnh lẽo.