Chương 520: Phương Thốn hiện thân
Lúc này Phương Thốn cũng nghênh đón ánh mắt của hắn, trong ánh mắt, chỉ có sự cổ vũ và thẳng thắn vô tư, nghiêm túc nhìn lại hắn.
Chỉ là vào lúc này, cơ bắp ở sau lưng có phần căng cứng…
Mà Lục Tiêu sau khi nhìn Phương Thốn một lúc lâu, ánh mắt lui dần về, chầm chậm quay người rồi nghiêm túc làm động tác vái chào.
“Tạ Phương nhị công tử truyền giảng đạo lý…”
…
…
“Đúng là một đứa trẻ ngoan mà…”
Phương Thốn lập tức nở nụ cười.
“Đương nhiên rồi, trước khi đi vạn dặm đường này, tốt nhất là ngươi nên quay về Thất Tộc một chuyến…”
Hắn cười rồi xoay người đi về phía ngoài tòa nhà, giọng nói từ xa vọng lại: “Ta cũng không có thù oán gì với thất tộc, cũng không có ý định tiêu diệt thất tộc. Cho nên điều mà ngươi có thể làm bây giờ là mau chóng trở lại Lục gia. Trước khi đại nạn giáng xuống, có thể bảo vệ thì bảo vệ, có thể sắp xếp thì hãy sắp xếp đi. Đương nhiên, ta nghĩ người thông minh như ngươi, nhất định sẽ không tha thứ những người muốn khai chiến với lục tông…”
“Dù sao, đó mới là chuyện có thể dẫn đến sự hủy diệt thật sự của thất tộc!”
Trong lúc nói chuyện, hắn đã đi ra khỏi tiểu lâu. Nhấc tiểu hồ ly đang đè con sói lớn lông đỏ xuống mà đánh kia lên.
Ở phía sau, Lục Tiêu vẫn duy trì tư thế thở dài. Thật sự là rất biết cách giữ thể diện cho người khác.
Gió lạnh thổi qua, phía sau lưng Phương Thốn trở nên lạnh lẽo. Đó toàn là mồ hôi lạnh thấm ra.
Sau đó rất lâu, hắn mới lặng lẽ quay đầu lại nhìn, phát hiện Lục Tiêu đã thông qua cửa sổ ở giữa bước lên mây rời đi rồi. Lúc này cả người hắn mới được thả lỏng.
“Đúng là không biết thẹn, Kim Đan mà lại muốn khiêu chiến với Ngưng Quang…”
“Nhưng cũng may, lừa được rồi…”
Tiếp tục ở lại trong tiểu lâu thì cũng không an toàn, chẳng bằng đi ra trước.
Khó khăn lắm mới đuổi được Lục Tiêu đi, nhưng Phương Thốn vấn cảm thấy có chút thấp thỏm không yên, nhìn qua tiểu lâu trống vắng, lại nhìn lên bầu trời Thanh Giang đang đầy náo nhiệt, ngược lại lại cảm thấy ở trong tiểu lâu này không an toàn bằng trên kia nên hắn chắp tay ra sau lưng, chậm rãi mà đi lên trên trời.
“Phương trưởng lão, Phương trưởng lão hiện thân…”
Đám đệ tử Thủ Sơn Tông nhìn thấy Phương Thốn đi ra khỏi tiểu lâu, lập tức đi đến bên cạnh hắn, người nào người nấy đều như gặp đại dịch, giơ pháp bảo, vũ khí lên mà bao quanh người hắn, người nào cũng rất trung thành, thậm chí còn có chút tôn kính mà nhìn Phương Thốn, sau đó thì hai vị kia mới bước ra, tay áo bay phấp phới, lão thần tiên đầy chính khí của Thủ Sơn Tông cũng đi đến, đứng hai bên trái phải của Phương Thốn, nhìn qua thì dáng vẻ vô cùng lẫm liệt, khí chất cứ như đã khác hoàn toàn…
Mặc dù hai hàng đệ tử của Thủ Sơn Tông đều không đáng tin lắm, nhưng mà vẫn làm cho Phương Thốn cảm thấy an toàn hơn.
Mà nhìn thấy Phương Thốn đi ra khỏi tiểu lâu, có rất nhiều người ở xung quanh đã nhìn về phía Phương Thốn, cuộc chiến rất hỗn loạn nên không có nhiều người qua đây bàn tán, nhưng rõ ràng ánh mắt có chút kính nể, giờ đây có thể nói là kết cục trận chiến đã định sẵn rồi, hầu như không hề có nguy hiểm gì nữa, hơn nữa mọi người đều hiểu rất rõ, toàn bộ mọi chuyện đều là do vị Phương trưởng lão của Thủ Sơn Tông này…
Nhất là vừa nãy không ít người đã nhìn thấy chuyện trong tiểu lâu kia, không biết là Phương Thốn đã nói cái gì với Thần Mục công tử Lục Tiêu mà làm cho đối phương phải hành lễ, không đứng nổi dậy, càng lờ mờ cảm nhận được vị Phương nhị công tử này chính là kiểu người sâu không thể lường được!
Dù sao Thần Mục công tử Lục Tiêu cũng có tu vi Kim Đan, còn là một vị nhân tài được nhiều người công nhận nữa.
Thế thì tu vi cao đến đâu mới có thể nói ba câu đã làm cho đối phương phục sát đất như vậy?
…
“Đọc vạn quyển sách, đi vạn dặm đường…”
Lúc này cuối một con hẻm của thành Thanh Giang, ông chủ Tần mặc một bộ đồ đen cũng đang nhìn về phía Phương Thốn, đang định đi đến nhưng lại chậm rãi nở một nụ cười: “Hóa ra là đạo lý như vậy, nếu như còn có thể dùng như thế này nữa thì không thể không nói, thực sự là rất thông suốt rồi…”
“Hắn cũng biết duy đan và chân đạo chi lý sao?”
Nữ tử mặc đồ vàng cũng cảm thấy rất kỳ lạ, nhưng lại như hiểu ra gì đó: “Chắc là huynh trưởng của hắn nói với hắn!”
…
Ở giữa vô vàn ánh mắt, Phương Thốn chậm rãi mà đi vào chiến trường.
Lúc này bầu trời thành Thanh Giang đã trở nên vô cùng hỗn loạn, trận chiến cũng đã sắp kết thúc rồi, cao thủ ngũ tông đi vào trong chiến trường, luyện khí sĩ thất tộc đã mất đi lợi thế, cho dù là cố ý hay là vô ý thì cao thủ ngũ tông ra tay đều hơn so với đám đệ tử của Thủ Sơn Tông và mấy người đang hét loạn kia, nhân sĩ giang hồ ra tay ngày càng hung ác, chém người cứ như là chém dưa, như có thâm thù đại hận gì vậy!
Mà lần này số lượng những luyện khí sĩ của thất tộc đến thành Thanh Giang cũng không tính là nhiều lắm, chỉ là có nhiều tinh anh mà thôi. Thế nhưng hôm nay những tinh anh này vào chiến trường cứ như là củ cải mà để cho người ta chém vậy, giờ chỉ còn lại lác đác mấy người, lúc này cũng đã bị đám người cao thủ của ngũ tông vây lại, vẻ mặt họ đang tràn đầy kinh hãi, giờ chắc đang là thời gian hấp hối, xem ra khó mà thoát khỏi cái chết rồi.
Mà trận chiến này đối với thành Thanh Giang mà nói, người tham gia nhiều nhất là các thần tướng của quận phủ, lúc này đã có hơn nửa phản bội lại rồi, hơn nữa không ít người trong đó đã về phe của Thủ Sơn Tông, giúp họ chém giết luyện khí sĩ của thất tộc, trong lòng họ đều cảm thấy thật là ngu ngốc, thậm chí họ còn không thể nói rõ được tại sao mình lại muốn bắt Thủ Sơn Tông, nhưng đánh qua đánh lại thì lại thay đổi đối thủ rồi?
Giống như là bên cạnh mình có ai đó đang hét là muốn bắt thất tộc, họ cũng thuận thế mà nghe lời luôn?
Nhưng cũng không phải toàn bộ mọi người đều phản, vẫn còn có một số người không rõ tình hình, nhưng lại bị tình thế chém giết điên cuồng trong thành dọa cho sợ hãi, lúc này cũng đã trốn sang một bên, mơ hồ mà nhìn ra bên ngoài, cảm thấy chắc mình sắp điên rồi.