Chương 526: Vùi thanh kiếm xuống giếng
“Các ngươi xong đời rồi, các ngươi đều sẽ chết...”
“...”
Khi lão tiên sinh điên cuồng hét lớn, toàn bộ Thanh Giang chấn động dữ dội, khắp nơi nứt nẻ.
Ở phía Tây Bắc của thành trì, Linh Tỉnh thần bí được trông coi bởi Nguyệt Bộ Vu Tộc, nước trong giếng đột nhiên bắt đầu giảm xuống nhanh chóng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cùng với linh tuyền hạ xuống, từ trong toàn bộ Thanh Giang, khí đen bốc lên từ trong Hạ Tuyền, Ma Ý đột nhiên túa ra vô tận.
Bầu trời lúc này dường như tối sầm xuống.
Có tiếng ma quỷ gào thét vô hình, dường như vang vọng từ mọi hướng, đan xen giữa đất trời.
...
...
Phương Thốn quay lưng lại nhìn sự biến đổi khủng khiếp đó, trông giống như một kẻ ngốc đưa mắt nhìn Phạm lão tiên sinh.
Bầu trời vốn đang êm đẹp, trong một cái chớp mắt đã biến thành màu đen.
m thanh ma gào thét như có như không từ bốn phương tám hướng quận Thanh Giang vang lên, khiến cho người ta có cảm giác hoảng sợ kỳ lạ.
Quận Thanh Giang này không phải chỉ mỗi một thành lớn là Thanh Giang, mà còn bao gồm toàn bộ thành Thanh Giang, các thành trì lớn và quận huyện chung quanh, thậm chí cả thành Liễu Hồ cũng bao gồm trong phạm vi đó, trời trong gió nhẹ giống như có người chọc một dây đàn nào đó chợt một truyền mười, mười truyền trăm, khiến toàn bộ Thanh Giang biến hóa giống như hóa thành ma vực hiện ra.
Lúc này, nếu có người thổi một đóa bồ công anh, sẽ phát hiện lông tơ của nó trôi về phía thành Thanh Giang.
Nếu có người lấy la bàn ra, sẽ phát hiện kim của la bàn không còn chỉ hướng nam nữa.
Bởi vì trời đất này loạn rồi.
Lúc này, khắp nơi trên không trung thành Thanh Giang, mỗi người đều có thể nhìn ra, trong tay Tiểu Từ tông chủ nắm một thanh trảm đao, chung quanh được bao phủ bởi một tầng ma quang yếu ớt như ẩn như hiện, ở dưới tầng ma quang khí cơ trên người hắn dường như xuất hiện một loại biến hóa nghiêng trời lệch đất, giống như sắt nóng ở trong lò đang chịu đựng rèn rũa, dần dần tản ra ánh sáng tiên kim thần quang!
“Hóa Anh chi khí...”
Không biết có bao nhiêu người đã nhận ra khí tức quỷ dị trên người Tiểu Từ tông chủ, hít sâu một hơi.
Bọn họ là luyện khí sĩ, bọn họ đều phát hiện sự biến hóa của khí cơ trên người Tiểu Từ tông chủ, hình như là cảnh giới Kim Đan đang thăng lên. Nếu thêm một bước, khí tức sẽ bước vào cảnh giới Nguyên Anh, khí tức luyện khí sĩ từ thần cảnh trung giai bước vào thần cảnh cao giai cách nhau một đường lạch trời.
Đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh tiến vào thần cảnh cao giai là đại biểu người đó có hi vọng chạm đến cánh cửa tiên cảnh.
Trước đây Phạm lão tiên sinh từng triển lộ anh quang, khiến cho vô số người cực kỳ hâm mộ, biết là hắn ngồi ở vị trí quận trưởng gian khổ tích lũy mới tìm được thời cơ, nhưng bây giờ Tiểu Từ tông chủ cũng triển lộ ra thời cơ bậc này, hơn nữa nhìn anh quang hắn ta phát ra càng thêm cô đặc thêm vững chắc hơn Phạm lão tiên sinh trước kia rất nhiều, khí vận ma bảo mang đến còn lợi hại hơn cả Sơn Hà Ấn sao?
...
...
“Trong thất kinh, quả nhiên có rất nhiều môn đạo!”
Phương Thốn tỉ mỉ cảm nhận được trời đất chung quanh biến hóa, cũng không nhịn được tán thưởng.
Người bình thường hoặc người có tu vi phẩm giai cấp thấp thường sẽ là tu hành thổ nạp luyện khí từng bước phá giai.
Ở một trình độ nào đó lời này cũng không sai, ánh mắt hắn ta híp lại, trên thực tế con đường tu hành càng đi vào sâu càng phức tạp, phức tạp đến mức không phải thổ nạp luyện khí có thể khái quát được, giống như Phạm lão tiên sinh trước kia, giống như Tiểu Từ tông chủ hiện tại, bọn họ đều bộc lộ ra khả năng và nội tình khi bước vào thần cảnh cao giai, nhưng hai người bọn họ đều không phải là dựa vào thổ nạp luyện khí, mà là mượn khí vận của Thanh Giang.
Nói đến khí vận, nó là một thứ vô cùng hư vô mờ mịt.
Dựa vào lý giải của Phương Thốn, chuyện này có liên quan đến hồn lực của người, hơn nữa không phải một người hai người, mà là cả một tộc một bầy người.
Hồn lực của cả một tộc một bầy người giao thoa lại cộng thêm thiên địa cộng hưởng mới có khí vận!
Đương nhiên, nếu giải thích cặn kẽ và để lĩnh hội triệt để thì không dễ dàng như vậy, đó là học vấn cao thâm bên trong “Hồn kinh”.
Tuy là Phương Thốn cũng có được tiềm lực cực cao trong Hồn Kinh, nhưng lúc này cũng không có cách nào lĩnh hội triệt để tất cả được.
Còn bây giờ, hắn cũng chỉ là cảm nhận được cái biến hóa kỳ diệu này để tính toán một chút cho sau này.
Khí vận của cả một quận, trong khoảng thời gian ngắn xuất hiện loại biến hóa điên cuồng mà dồi dào này thật ra rất hiếm thấy.
...
...
“Ha ha, lão phu mượn Sơn Hà Ấn hóa Anh, chính là thiên kinh địa nghĩa...”
“Mà tên tiểu tử này, danh bất chính ngôn bất thuận, tuy là có cơ hội hóa Anh chỉ sợ là hắn cũng không dám...”
“Thần cung sẽ có vô số người đuổi giết hắn...”
“Tiên điện cũng sẽ hạ xuống Thiên Khiển với hắn...”
Lúc này Phạm lão tiên sinh vẫn liều mạng hô to, điên cuồng phát tiết.
...
...
Trong viện nào đó trong thành, nữ tử mặc hoàng bào cau mày: “Rốt cuộc là bọn họ muốn làm cái gì?”
Nàng vừa nghi hoặc đồng thời nhìn thoáng qua phía tây.
...
...
Mà vào lúc này hướng tây thành Thanh Giang, đang có một cái kiệu đen tuyền chậm rãi bay tới, không có người nhấc kiệu, cái kiệu kia cứ như vậy lẳng lặng bay ở trong không trung.
Ở trong kiệu, có một người mặc bào phục của quận trưởng nhưng nhìn bộ dáng kia hình như còn trẻ tuổi hơn Tiểu Từ tông chủ một chút, hắn nhìn thoáng qua thành Thanh Giang, có chút bất đắc dĩ tự mình nói tự mình nghe: “Sao lại công khai trộm khí vận thần quốc thế này, hình như không tốt lắm thì phải...”
“... Ngay cả ta cũng bị gọi tới!”
Dường như hắn cảm giác được chuyện này đã không cách nào kiểm soát, nhưng hắn vẫn không nhịn được muốn đi qua can thiệp.
Nhưng cái kiệu kia chỉ hơi động một chút lại ngừng lại.
Bên người, một con vẹt năm màu kêu: “khốn kiếp, Vân lão đệ ngươi còn thất thần làm cái quái gì nữa, nhanh lên vốn lão ô quy chính là muốn ngươi đến giúp đỡ hắn kết thúc việc này, con mẹ nó ngươi còn không đi vào, nếu còn không đi chỉ có thể nhặt xác bách tính Thanh Giang...”