Chương 527: Vùi thanh kiếm xuống giếng (2)
“Đúng là ta nên đi qua...”
Người trẻ tuổi trong kiệu cười khổ, cảm nhận được ánh mắt bên trong thành nhìn tới, nói: “Nhưng ta không dám...”
“Ngươi lại không có thù với con Phượng Hoàng kia, chỉ là qua đấy làm việc, ngươi sợ cái cọng lông gì?”
Vẹt tức giận, tự mình bay lên ở trong không trung dạo qua một vòng.
Trong thành ở một quán trà nào đó có một vị nam tử mặc áo bào đen ngồi ở đó nghiên cứu cái gì đó, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua phía tây rồi lại nhìn mèo nhà mình một chút.
Con vẹt này rầm rầm vẫy cánh, lại bay trở về cái kiệu, lông mày rũ xuống mắt nhìn xuống dưới.
Quận trưởng trẻ tuổi cười nói: “Ngươi sao thế?”
Vẹt trầm ngâm một hồi, nói: “Ta không muốn trở thành thức ăn của mèo...”
“...”
Quận trưởng trẻ tuổi thở dài, bỗng nhiên nghiêm túc nói: “Ngươi nói xem chúng ta nên thương lượng làm thế nào vượt qua muôn vàn khó khăn giải quyết chuyện trong thành Thanh Giang tốt hơn, hay là thương lượng một chút làm thế nào vượt qua muôn vàn khó khăn lừa bọn người Thần cung bên kia tốt hơn?”
“Ngươi là quận trưởng trẻ tuổi nhất Nguyên Thần quốc, không, là nhất Đại Hạ, thế mà lại hỏi vấn đề vô sỉ như vậy?”
Vẹt kinh ngạc nhìn hắn một chút, nói: “Một cái mất mặt, một cái mất mạng, ngươi nói xem nên chọn cái nào?”
Quận trưởng trẻ tuổi cười nói: “Ngươi quả nhiên rất không muốn mặt, vậy ta nghe ngươi!”
...
...
“Hắn thật sự muốn mượn cái ma bảo này hóa thành Nguyên Anh ư?”
Cùng lúc đó, trưởng lão các tông môn trong thành Thanh Giang, thậm chí là mấy vị tông chủ ở phía xa kia nhìn Tiểu Từ tông chủ, sắc mặt cũng biến hóa. Mặc dù bọn họ tràn vào một phương của Thủ Sơn Tông, nhưng lại không nghĩ tới sẽ xuất hiện một màn này, không khỏi có chút kinh hãi: “Nếu như hắn hoá thành Nguyên Anh, chẳng khác nào mưu phản Đại Hạ, các tông Thanh Giang ta cũng không biết có thể bị liên luỵ hay không...”
“Việc đã đến nước này, chẳng lẽ chúng ta phải đánh lại một trận với Thủ Sơn Tông?”
“Cái này... Cái này bồi thường...'
“...”
“...”
Trong lúc bối rối, Phương Thốn cảm nhận được khí vận biến hóa, nhẹ nhàng thở phào một cái, mở mắt.
Tay áo của hắn hơi phiêu đãng, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Cũng vào lúc này, Tiểu Từ tông chủ trở bàn tay cầm đao lại, hơi ép thân hình lại nhìn về phía hắn.
Phương Thốn nhẹ gật đầu với hắn ta.
Mà lúc làm động tác gật đầu này, ánh mắt Phương Thốn vẫn luôn nhìn chằm chằm con mắt của Tiểu Từ tông chủ.
Sau đó hắn lại có chút xấu hổ đối với hành vi quan sát đối phương này của mình.
Bởi vì hắn không nhìn ra trong mắt của Tiểu Từ tông chủ có nửa phần do dự và không nỡ, giống như là đang chờ ám hiệu của hắn.
Phương Thốn thở dài, quay đầu nhìn về phía tây bắc của thành Thanh Giang.
Lúc này, nữ tử nguyệt bộ Vu tộc Nguyệt Hàn Trang, đoan chính ngồi ở trước giếng Linh Tỉnh, trước đây nàng giúp đỡ hai vị trưởng lão và một đám đệ tử của Thủ Sơn Tông mượn hồn lực của đại trận, bây giờ đã tản hết rồi, trước người chỉ còn lại Thanh Ngọc Vi Triệt, hình như bên trong có hắc khí bốc hơi bay ra, còn nước bên trong lại đang lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được, nhanh chóng cạn xuống đáy giếng lộ ra khí tức âm u lạnh thấu xương.
Lúc này tộc nhân của nàng đang vây quanh giếng, nhảy một loại vũ đạo nhìn như có chút điên cuồng cũng có chút lỗ mãng nhưng lại hiển lộ ra một loại ý vị thần bí khó hiểu, còn nàng đan mười ngón tay lại với nhau vẫn luôn làm một cái thủ ấn cổ quái mà phức tạp.
“Được rồi!”
Nguyệt Hàn Trang cảm nhận được ánh mắt của Phương Thốn đưa qua, bỗng nhiên gật đầu.
Mà lúc này, Tiểu Từ tông chủ đang đứng ở trên không trung Thanh Giang hấp dẫn ánh mắt mọi người, đột nhiên đưa tay ra.
Một đạo đã ngưng tụ vô số khí vận, giống như chỉ cần hắn giữ ở trên tay một lúc nữa là hắn có thể có thời cơ hóa Anh, nhưng cứ như vậy bị hắn trực tiếp vứt bỏ, vỗ một chưởng vào chuôi đao, đại đao lập tức hóa thành lưu quang, vội vã bay tới.
“Vút!”
Thanh đao kia bay thẳng đến chỗ Linh Tỉnh rồi chui vào trong.
...
...
“Cái gì?”
Không có cách nào hình dung được sự kinh ngạc và ngoài ý muốn của đám người nhìn xum quanh khi thấy màn này, lúc này thân eo bọn họ chợt đứng thẳng tắp.
Thế mà lại chui vào trong giếng rồi?
Nhất thời hai loại cảm xúc cổ quái mà kịch liệt ở trong lòng dâng lên, bọn họ đều vô thức trợn hai mắt.
Đó là ma bảo đó...
Hoặc là nói, sao lại vứt bỏ cơ hội hóa Anh kia chứ?
...
...
“Nhìn thấy chưa?”
Còn Phương Thốn vừa nhìn về phía Linh Tỉnh, vừa nói với Phạm lão tiên sinh trong nháy mắt trở nên yên lặng kia: “Đây chính khác biệt giữa hắn và ngươi, ngươi ngồi ở vị trí trên này lại chỉ nghĩ đến chuyện ăn cắp, hơn nữa nếu hắn làm chuyện mà người đã làm hắn cũng sẽ không dùng cái thứ không thuộc về mình để hóa Anh, đạo tâm của hắn vẫn luôn rất thuần túy, theo ta thấy hắn mới là kỳ tài bất thế chân chính của Thanh Giang...”
“Ngươi... Ngươi...”
Phạm lão tiên sinh bị cảnh này làm kinh sợ, nhất thời không nói nên lời đầy đủ.
Còn Phương Thốn vào lúc này cũng đã chậm rãi giơ hai tay lên.
“Ầm ầm!”
Ở trận đại chiến này, gần như đã đến lúc nên kết thúc thì hư không bỗng nhiên rung động lần nữa.
Bỗng nhiên chừng bảy chiếc pháp chu to lớn nặng nề từ bốn phương tám hướng của thành Thanh Giang chậm rãi bay lên không trung, đi tới trước mặt Phương Thốn, không cách nào hình dung lúc bảy chiếc pháp chu đủ để che khuất bầu trời bay đến sau lưng Phương Thốn, lại mang đến cho người ta một loại lực áp bách kì lạ, so sánh với bảy chiếc quái vật khổng lồ kia Phương Thốn giống như một cái chấm trắng nho nhỏ, nhưng bảy chiếc pháp chu to lớn kia lại nghe hắn điều khiển.
Bàn tay Phương Thốn chậm rãi ấn về phía trước, bảy chiếc pháp chu cũng nặng nề mà nghiền ép chậm rãi bay về phía trước.
Bọn chúng vây quanh Linh Tỉnh, chậm rãi giăng ra, hấp dẫn vô số ánh mắt.
Sau đó tay Phương Thốn nâng lên, chậm rãi nắm chặt.
Soạt!
Bảy chiếc pháp chu phía trên miệng giếng bỗng nhiên đều mở khoang cửa ra, Long Thạch lóe ra tinh quang như ngọc đồng thời nghiêng ngả rơi xuống.
Nhìn giống như một trận mưa lớn đồng thời rơi xuống Linh Tỉnh.
...
...