Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 535: Tóc bạc cả đầu (2)

Chương 535: Tóc bạc cả đầu (2)


Phương Thốn nói: “Tên họ Lâm này hành sự kín cẩn, nếu không có vợ hắn ta giúp gây chuyện thì ta đi đâu mà bắt lỗi hắn ta đây?”
Tiểu Thanh Liễu nghe thế thì sững người, cười nói: “Nếu như hắn ta tham thì…”
“Tham thì giữ hắn ta lại!”
Phương Thốn cười nói: “Không tham thì cứ xử lý thôi!”
Tiểu Thanh Liễu nghe vậy thì vui vẻ vô cùng, cười nói: “Vậy ta hiểu rồi!”


Nói xong mấy chuyện vặt vãnh này, Phương Thốn mới chủ động hỏi: “Chuyện di thư kia của Phạm lão tiên sinh kết quả thế nào rồi?”
Tiểu Thanh Liễu biết đây mới là chuyện công tử thật sự quan tâm, vội nghiêm chỉnh lại nói: “Kết quả của chuyện kia rất phức tạp, bách tính trong thành vừa bắt đầu thì vẫn luôn mắng chửi Phạm lão tiên sinh giả nhân giả nghĩa, nhưng sau khi lão gia tử lưu lại di thư tự sát thì những tiếng mắng mỏ cũng giảm dần, mà về sau, khi người của chúng ta tuyên bố ra Quỷ Quan chỉ giết người xấu, phần lớn những chuyện ác đều do người khác mạo danh thì gió lại đổi chiều, có không ít bách tính đều quay lại ca tụng lão tiên sinh, còn có người lặng lẽ lập linh vị cúng bái…”
“Vị lão tiên sinh này cầu nhân được nhân rồi!”
Phương Thốn cũng không cảm thấy ngoài ý muốn với chuyện này, chỉ là nói: “Bên Thần Cung thì sao?”
Tiểu Thanh Liễu nói: “Tin tức bên đó ta cũng không có cách nào đi nghe ngóng trực tiếp được, nhưng thông qua một vài con đường hỏi thăm, biết được chuyện trên di thư kia dấy lên tranh chấp cực lớn, toàn bộ Thần Cung bây giờ đều đang nháo nhào bàn tán, giống như đang bàn xem sẽ cho vị lão gia tử sau khi chết kia một lời đánh giá như thế nào, đã tranh đến túi bụi rồi, thậm chí ngay cả bên Triều Ca cũng chịu ảnh hưởng, dẫn ra không ít lời bàn tán!”
“Nếu đã loạn lên rồi thì nói rõ đại sự có hy vọng!”
Phương Thốn gật gật đầu, cũng xem như hài lòng với kết quả này, chỉ than thở nói: “Nếu chuyện này thật sự thành rồi, chuyện của Linh Tỉnh cũng xem như đã giải quyết xong, chỉ đáng tiếc, đây cũng chỉ có thể giải quyết chuyện của Thanh Giang, lại không thể giải quyết được vấn đề của Đại Hạ…”
Thương mậu vừa thông, Thanh Giang tất nhiên phồn thịnh, những lão bách tính đã quen với cơ cực sau khi thích ứng với hỗn loạn ban đầu, sẽ phát hiện đến lúc đó bọn họ muốn kiếm tiền quả thực là vô cùng dễ dàng, Linh Tỉnh không muốn phát triển cũng khó, chỉ đáng tiếc, Phương Thốn cũng hiểu rõ, đây chỉ là phồn thịnh của một nơi Thanh Giang, mà muốn thay huynh trưởng mình hoàn thành nguyện vọng, việc bản thân thật sự cần phải làm vẫn chưa bắt đầu.


Báo cáo xong hết thảy, Tiểu Thanh Liễu đã có thể lui xuống, đây là quy củ từ nhỏ Phương Thốn lập ra với Tiểu Thanh Liễu, mỗi lần làm xong việc cực khổ sẽ cho hắn nghỉ ngơi ba ngày, để hắn ra ngoài chơi thoải mái một trận, bây giờ đến Thủ Sơn Tông cũng là như vậy.
Nhưng lần này Tiểu Thanh Liễu lại không muốn đi mà do dự nhìn Phương Thốn, nói: “Tóc của công tử…”
Phương Thốn thở dài, cầm lấy gương đồng bên cạnh qua nhìn bản thân trong gương, tóc bạc đầy đầu tựa như tuyết rơi.
“Chuyện lần này chơi hơi lớn!”
Hắn bất động thanh sắc cười nói.
Lúc trước Thiên Đạo Công Đức Phổ cho hắn ba nhiệm vụ, trảm Khuyển Ma, bắt Quỷ Quan, trị Linh Tỉnh!
Bây giờ hắn đã hoàn thành cả ba nhiệm vụ này rồi!
Chỉ đáng tiếc, Khuyển Ma thật sự đã trảm rồi, nhưng Quỷ Quan lại là lấy mận đổi đào “Quỷ Quan” chân chính được bản thân giấu đi rồi, Quỷ Quan giả kia lại hoàn toàn làm thật, ngay cả Linh Tỉnh kia cũng là mượn long thạch của thất tộc để trị, mà đồng thời còn chôn vào trong đó một thanh ma đao, khiến cho khí vận của cả Thanh Giang đều mang theo một luồng sát khí lạnh thấu xương…
Vì thế, trong thống kê cuối cùng, Thiên Đạo Công Đức Phổ cho mình ba mươi vạn công đức!
Nó vậy mà ngầm chấp nhận mình đã hoàn thành hết cả ba nhiệm vụ rồi.
Nhưng cũng từ đó mà tóc của mình đã bạc đến gần như toàn bộ, trở thành một mảnh hạo nhiên thương sắc.
Việc này quả thật khiến cho Phương Thốn không biết làm sao, nhìn bộ dạng này, mình không có cách nào phù hợp với lý niệm của Thiên Đạo Công Đức Phổ.
Sau khi nhìn một lúc, hắn gọi tiểu hồ ly ở một bên đến: “Nhổ ra đi!”
Gần đây tiểu hồ ly đã học nhiều hơn gấp mấy lần, khó khăn lắm mới có thể nghỉ ngơi một chút, còn đang rất hưng phấn, nhảy cà tưng tới, nhưng vừa nghe thấy lời của Phương Thốn thì nhất thời ngây ngốc, ngơ ngác nhìn cả đầu bạc trắng của Phương Thốn, nhỏ giọng nói: “Nhổ rồi, thì… trọc đó!”
Phương Thốn nhìn hồ ly ngốc một cái, nói: “Ta bảo ngươi nhổ tóc đen.”
Tiểu hồ ly bừng tỉnh đại ngộ, vội ghé vào sau lưng hắn, giúp hắn tìm mấy cọng tóc đen sót lại bên trong.
“Muốn trắng thì phải thuần trắng mới đẹp, sót lại mấy cọng tóc đen nhìn chướng mắt!”
Phương Thốn buông gương đồng xuống, nhìn Tiểu Thanh Liễu không dám phát biểu ý kiến, nhưng trong mắt tràn đầy vẻ lo lắng, nghĩ nghĩ, cười nói: “Chuyện tu hành của ta ngươi không cần lo lắng, lần này xuống núi tìm chuyện vui có thể giúp ta là vài chuyện nhỏ…”
Tiểu Thanh Liễu vội cười nói: “Công tử nói gì cũng được!”
Phương Thốn kéo tóc bạc của mình nhìn một chút, than thở nói: “Hỏi xem ở đâu có thể làm cho tóc trở nên mềm mại một chút…”
Tiểu Thanh Liễu nghe vậy thì ngốc luôn.
Phương thốn lại là bộ dạng thản nhiên, tóc bạc rồi thì cứ bạc đi.
Nhưng lại khô quắt rẽ nhánh như vậy thì không thể nhịn được!
Sau khi đuổi Tiểu Thanh Liễu xuống núi chơi, Phương Thốn chậm rãi đứng dậy đi đến bên ngoài điện, đón ánh nắng mặt trời, nhẹ nhàng vươn vai duỗi thắt lưng.
Cơn gió nhẹ lướt qua đã muốn thổi đi một ít tóc đen còn sót lại và mái tóc trắng dễ thấy của hắn.
Lúc này tóc Phương Thốn đã bạc và rụng đúng như dự liệu của hắn.
Lúc trước khi ở thành Liễu Hỗ, bởi vì Lam Sương tiên sinh mà tóc hắn đã bạc một nửa. Bây giờ, chuyện ở thành Thanh Giang còn nghiêm trọng hơn nhiều so với ở thành Liễu Hồ, không chỉ là đổi trắng thay đen, khơi mào một đại loạn như vậy mà thậm chí còn gây ra thảm họa ở đại thành Thanh Giang. Trong số thất tộc, không biết bao nhiêu người đã chết vì mình, cuối cùng không thành nghiệp chướng mới là lạ.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất