Chương 543: Thanh Giang Lục Tử (2)
Hắn vốn là một tiểu đệ tử hiền lành, nhưng đột nhiên sau khi bản thân được phong làm chân truyền, hắn xé bỏ lớp mặt nạ lương thiện của mình, đêm hôm đó, hắn kéo một đám đồng môn chạy đến Phấn Hồng Lâu của thành Thanh Giang, đại tiệc tiếp đón khách. Một đám đồng môn uống say khướt rồi làm trò hề, ngày hôm sau tất cả đồng môn đều trở về, nhưng hắn không về, nhất quyết ở lại Phấn Hồng Lâu, nói rằng ở nơi đây là có chủ ý...
Cho nên mọi người đều truyền nhau nói vị chân truyền mê muội này là của Lạc Thủy Tông.
Lúc đầu, Lạc Thủy Tông bận trong bận ngoài, không có thời gian quản hắn, đợi khi mọi việc lắng xuống thì phát hiện Phấn Hồng Lâu đã đưa sổ sách kế toán đến tông môn, lúc này mới phát hiện ra tên nhãi này không chỉ ở lại nhà trọ trong Phấn Hồng Lâu, lại còn đặt tài khoản dưới tên của Tông môn ...
Chuyện này làm sao có thể dung thứ, đường đường là đệ tử của tông môn lại có thể chạy đến thanh lâu tiêu dao, lại còn dùng bằng chính tiền của tông môn?
Các vị trưởng lão tức giận trực tiếp tới Phấn Hồng Lâu bắt hắn trở về!
Lạc Thủy Tông của chúng ta là người nghiên cứu “Thư Kinh”, khí chất ngay thẳng rõ ràng quang minh chính đại, coi trọng nhất chính là thể diện...
Tuy nhiên, khi chư vị trưởng lão tới Phấn Hồng Lâu, còn chưa kịp ra tay với tên nhãi này, thì Hạc Chân Chương đã say rượu mấy ngày, bỗng mượn rượu ra sức khóc lóc om sòm, lấy son làm mực, người đẹp ở trong tâm trí đặt bút viết một chương sách.
Cuốn sách này, đã thay đổi phong cách nghiêm chỉnh và hiền lành trước đây của hắn, thực sự được viết theo một phong cách xa vời và bay bổng.
Đến cuối cùng, đã múa bút vẩy mực đạt được thần ý, vừa nằm úp xuống mặt hồ nôn mửa, vừa đột phá Ngưng Quang cảnh!
Các trưởng lão của Lạc Thủy Tông đều trở lên nghiêm túc khi nhìn thấy điều này.
Đệ tử này mới vào tông môn chưa đầy một năm, đã phá cảnh Ngưng Quang, thiên tư không thể coi thường...
Vì vậy không trừng phạt hắn còn thả hắn đi, trong thành Thanh Giang càng ngày càng có nhiều lời đồn đại về vị tiểu thiên tài túy thi tửu ca của Lạc Thủy Tông này, đây không phải là chuyện tốt gì, nhưng mọi người nói về nó, lại đem chuyện này nói thành chuyện thanh cao…
Cái tên Hạc công tử phong lưu phóng khoáng đã truyền khắp Thanh Giang, và không biết có bao thư sinh khao khát có được nó...
Đương nhiên, đau đầu duy nhất là đệ tử của Lạc Thủy Tông thường sau khi phá Ngưng Quang, đều sẽ lưu lại một bức thư pháp ở tông môn, làm nền tảng của tông môn, để đệ tử sau này có thể nhìn thấy và lĩnh hội được ý nghĩa huyền diệu của lúc phá cảnh của các tiền bối, và cặp thư pháp của Hạc Chân Chương để lại có phải thu nhận ở trong tàng kinh các hay không, lại trở thành một vấn đề nan giải, thực sự lo lắng sẽ dạy dỗ các vãn bối thành như thế nào đây?
Tất nhiên, qua một lúc các trưởng lão của Lạc Thủy Tông mới nhận ra rằng bản thân đã lo lắng quá nhiều.
Tên nhãi hư đốn này, chỉ là một vãn bối trong tông môn của mình...
Giang sơn rộng lớn xuất hiện nhiều người tài giỏi, và họ đã dẫn đầu trong mấy trăm năm.
Sau sự ra đi của Lục Tiêu, người đệ tử chân truyền lúc đầu của Cửu Tiên Tông. Những hậu bối mới xuất hiện này, họ không chỉ nổi bật mà lại còn rất cá tính. Không giống như Mạnh Tri Tuyết và Hạc Chân Chương, những chuyện làm nên danh tiếng chân truyền của Mộng Tình Nhi nhưng thật ra ở thành Thanh Giang lại không có quá nhiều sự chú ý, nhưng sau khi Phương Thốn nghe được, đã có chút tấm tắc lấy làm kỳ lạ, cũng không biết là tốt hay không tốt.
Sau khi trở thành chân truyền, sáu người đệ tử của Thanh Giang đã thu hút nhiều sự chú ý, sau này Mộng Tình Nhi thường tham gia vào các loại tiên yến và sự vụ sau đó. Lúc nào cũng để cho mọi người nhìn thấy được những việc mình làm và còn kết giao bằng hữu với các thế gia và các thế hệ tu sĩ của Lục tông. Vì thế đây là một người có tri thức và hiểu lễ nghĩa, một tiểu tiên nhỏ điềm đạm nho nhã, đáng yêu, rất nhanh chóng thu hút sự chú ý của vô số các luyện khí sĩ trẻ tuổi ở Thanh Giang và trở thành tân tiểu bối luyện khí sĩ được yêu thích nhất thành Thanh Giang.
Dù sao so với nàng thì đại đệ tử chân truyền Viên Chân của Vân Hoan Tông thấp kém hơn nhiều, cả ngày tu hành trong núi, cả năm cũng không nhìn thấy mặt. Thế nhưng được nghe kể lại thì nàng cũng có chút nhan sắc, mà năm nàng ta bái nhập tông môn cũng bằng tuổi Mạnh Tri Tuyết. Nhưng lại quá kiêu ngạo và thường ra vẻ lạnh lùng không gần gũi với mọi người. Mặt khác, hầu hết những người tài giỏi ở tông môn khác ra ngoài thường là các nam đệ tử...
Vì thế danh tiếng của Mộng Tình Nhi càng ngày càng tăng nhanh trong giới nam đệ tử luyện khí sĩ của Thanh Giang.
Sao vây quanh trăng sáng, đương nhiên mạch nước ngầm bắt đầu khởi động là điều không thể tránh khỏi. Các đệ tử chân truyền của tông môn này đã yêu nàng ngay từ cái nhìn đầu tiên. Đệ tử của tông môn đó coi nàng như người trên trời, có người cũng chỉ mới hàn huyên với Mộng tiên tử mấy câu đã cảm thấy sự ngây thơ và đáng yêu của vị tiểu tiên tử này quả thật đã khiến bản thân u mê rồi. Cũng không biết nói ra như thế nào, những luyện khí sĩ này đã ghen và xảy ra một số tranh giành tình yêu, còn đã có vài lần quyết đấu.
Cuối cùng, một ngày nọ, một đệ tử chân truyền của Mộ Kiếm Tông đã mượn sự can đảm của rượu, ngự kiếm suốt cả đêm đến thành Liễu Hồ để mua món điểm tâm ngọc trai cho Mộng Tình Nhi, và cho thấy tấm lòng của mình, Mộng Tình Nhi cảm động đến phát khóc, ngượng ngùng và xấu hổ, nói: “Vu sư huynh là một người tốt, nhưng Tình Nhi vẫn còn trẻ và tâm hướng đại đạo, ta... ta không có suy nghĩ sẽ tìm một người bằng hữu là luyện khí sĩ!”
“Trong lòng ta, huynh... huynh vẫn luôn là Vu sư huynh và là người ân cần, dịu dàng nhất...”
“Đột nhiên... đột nhiên nói với ta những điều như thế, thật sự khiến ta sợ hãi... cũng dọa người ta… rồi nè!”
“...”
Sau khi nghe lời nói này, vị chân truyền Mộ Kiếm Tông kia rất cảm động và tự trách mình đã làm tổn thương một tâm hồn trong sáng rồi, Vu Bách Hoa hắn thề với thanh kiếm rằng hắn sẽ bảo vệ tiểu sư muội hiền lành và đáng yêu này mãi mãi, không bao giờ nói ra điều đáng xấu hổ này với tiểu sư muội nữa...