Chương 544: Trước tiên là sự náo loạn của nhân loại
Màn đêm buông xuống, Mộng Tình Nhi ở bên hồ cười vang phá tan khung cảnh!
Vì thế, thanh danh của nàng càng trở nên vang dội hơn, nàng được mệnh danh là mỹ nhân số một của Thanh Giang...
...
...
“Quả nhiên là, chỉ cần tìm được một số chiêu thì ai cũng có tố chất của người trên trời!”
Sau khi Phương Thốn biết được tin tức của vị bằng hữu đồng môn này, hắn không khỏi lắc đầu thở dài vì xúc động.
Đương nhiên, hắn thực sự biết rằng điều này không hoàn toàn đúng.
Biết trong lòng nghĩ gì, tâm đạo vững vàng, tất nhiên là có lợi cho việc tu hành của bản thân, nhưng không phải ai cũng có thể thực sự tiến bộ nhảy vọt như vậy. Khả năng thể hiện tốt như vậy, kỳ thật có liên quan đến tài năng của chính họ. Dù sao thì người này nhìn thì có vẻ hơi lép vế khi ở Thanh Giang, nhưng trên thực tế lại nổi bật so với hàng nghìn người ở thành Liễu Hồ...
Bọn họ thật phi thường, họ có lối đi của riêng mình, và họ thực sự tin tưởng vào bản thân, chỉ khi đó họ mới có thể phô bày được tất cả những gì họ có.
Tất nhiên, điều này cũng không thể tách rời với Tam Ma Thất Thần Ấn mà hắn truyền cho bọn họ.
“Nói mới nhớ, Tam Ma Thất Thần Ấn này thực ra có phần thiên lệch so với ý định ban đầu của sư huynh của ta...”
Trong lòng Phương Thốn cũng có suy nghĩ này: “Không biết sau này có ai tôn sùng ta là ma đạo tổ sư...”
Trước kia sư huynh của mình đã truyền “Vô tương bảo thân kinh”, và ở ở lại cánh cửa của Ngưng Quang cảnh, huynh ấy đã che giấu sự hiểu biết của mình về việc tu hành. Phương Thốn được truyền lại thông qua đạo tâm, cùng với những gì huynh ấy nghĩ và nhìn thấy sự tu hành của các vị đồng môn và những người xung quanh họ, cũng như sự hiểu biết có được từ Thiên Đạo Công Đức Phổ, chỉ sau đó mới cân nhắc về Tam Ma Thất Thần Ấn ngày trước đã truyền cho các đồng môn để dành riêng cho việc tu luyện Tâm Đạo.
Nói một cách có đạo lý hơn là bản ghi chép này là một phương pháp tu tâm đạo Uẩn Huyền Thâm một cách đường đường chính chính.
Tuy nhiên, những gì Phương Thốn truyền lại, bây giờ chỉ là giúp các đồng môn này hiểu được họ đang muốn gì...
Phương pháp này đã được trao cho Mạnh Tri Tuyết, và nó đã giúp nàng củng cố niềm tin của mình. Nó trông giống như một phương pháp nghiêm túc để tu tâm, nhưng đến Hạc Chân Chương và Mộng Tình Nhi, và cả Vũ Thanh Ly, tất cả đều bó tay, ở một mức độ nào đó, nó gần giống như một trò ảo thuật.
Trong lòng Phương Thốn không khỏi nghĩ đến một số cuộc tranh luận về hai đạo chính và tà ở kiếp trước.
Ma đạo công pháp tu luyện với tốc độ nhanh chóng, vượt xa tu luyện của chính đạo công pháp, nhưng rồi hội ma chướng đã khởi phát bất thình lình và dẫn tới tẩu hỏa nhập ma.
Chính đạo Huyền môn tiến hành một cách thong thả nhưng căn cơ vững chắc, tiến dần lên từng bước.
Bây giờ Tam Ma Thất Thần Ấn mà ta đã truyền lại thực sự là ma đạo công pháp tiến bộ nhanh chóng...
Thậm chí bây giờ họ chỉ mới bắt đầu.
Điều đáng kinh ngạc vẫn còn ở phía sau!
Nếu phương pháp này rơi vào mắt người khác mà không có sự giám sát và hướng dẫn của mình thì rất có thể trở thành một nhóm tà đạo giống như cao thủ trong giới tà đạo Mai Siêu Phong. Tới lúc đó, Phương Thốn sẽ là người có tội lớn nhất.
Đương nhiên, suy cho cùng, với tình cảm và cảm xúc, mọi việc vẫn cần phải làm.
Huynh trưởng muốn mang lửa đến cho nhân gian, nên đương nhiên chính hắn phải hiện thực hóa nguyện vọng này.
Bước đầu tiên là khiến cho thế giới này rối loạn trước đã!
Bước thứ hai là chuẩn bị mồi lửa!
Bước thứ ba là đứng trên cao xem màn trình diễn!
...
...
“Tu vi của người bình thường từ Ngưng Quang đến Kim Đan, vừa để săn sóc ân cần nguyện vọng vừa để tu luyện tâm hồn mà thôi!”
“Còn huynh trưởng thiên tài của ta, huynh ấy tu luyện với mục đích là luyện Kim Đan!”
“Còn ta thì sao?”
Cảm thấy đồng môn của mình tiến vào cảnh giới quá nhanh, Phương Thốn cũng đang suy nghĩ về việc tu hành của chính mình.
Hiện tại hắn đã đột phá Ngưng Quang cảnh, nhưng hắn khác người thường ở chỗ đã tu luyện “Vô tướng bảo thân kinh”. Bắt đầu từ bước này, con đường tu luyện của hắn đã khác với người thường, và hắn cần phải khám phá nó, sau đó mở ra một cánh cửa cho chính mình.
“Mình có công đức 60 vạn và nó vẫn đang tiếp tục tăng lên!”
Phương Thốn thầm nghĩ: “Nếu tất cả công đức này đều chuyển hóa thành pháp lực thì mình sẽ đạt tới Ngưng Quang cao giai!”
Trước đây vì để kiếm được công đức mà Phương Thốn đã dựa vào chính mình làm hết việc này đến nhiệm vụ khác, vì thế việc gây dựng đã dễ dàng hơn trước rất nhiều, hiện tại thành Liễu Hồ đã ổn định rồi, bởi vì các quy củ hắn đặt ra trước đây mà tất cả đệ tử của Thủ Sơn Tông cũng không ngừng tích lũy công đức mà càng ngày càng tích lũy nhiều hơn.
Trong trận chiến thành Thanh Giang, ngoài công đức trảm được Quỷ Quan và cứu trị Linh Tỉnh có thêm hai mươi vạn công đức thì thêm vào công đức ngày trước trảm Khuyển Ma lại có thêm ba mươi vạn công đức mới, cộng lại với nhau. Cộng lại từ trước đến giờ công đức của hắn có rất nhiều.
Cho nên Phương Thốn cũng hiểu rất rõ thứ mà mục tiêu hắn đặt trước mặt chưa bao giờ là hai chữ “tu luyện”.
Thay vào đó là mở những cánh cửa kia!
Ngọn lửa mà bản thân muốn.
Ngay ở cửa kế tiếp!
...
...
“Ta phá Ngưng Quang cảnh là do tu vi của ta đã tu luyện được 108 mạch, hòa nhập và kết nối, bước đầu cũng không lĩnh ngộ được một chút tuyệt kỹ nào. Vậy thì Ngưng Quang Kim Đan như đã nói ở đâu mà có được? Dường như huynh trưởng cũng không lưu lại... Không đúng, huynh trưởng của ta tuy nói là thật thà tốt bụng, nhưng thật ra cũng có chút lưu manh, manh mối để phá cảnh có lẽ đã được lưu lại sớm rồi...”
Phương Thốn đã cân nhắc vấn đề này trong vài tháng.
Hiện tại hắn không có manh mối, nhưng cũng không vội vàng, dù sao hắn cũng biết bản thân hắn đối với thế giới này còn rất non nớt, ngay cả sự hiểu biết và nền tảng trên con đường tu hành của Thần Mục công tử Lục Tiêu cũng chưa trọn vẹn. Có thể đạt tới cảnh giới như hiện tại là bởi vì có được kinh nghiệm mà huynh trưởng đã để lại, mà muốn sửa cũ thành mới để mở ra một cánh của khác cho nhân loại thì trình độ vẫn còn chưa đủ.