Chương 551: Quận thủ Ô Hà! (2)
Nữ Thần Vương liếc những kho báu kỳ lạ đầy phòng đó một cái, cười lạnh một tiếng.
“Đây… Đây…”
Dáng vẻ của vị thanh niên đó cứ như muốn trốn mà không có chỗ trốn, ngượng ngùng nói: “Đều… đều là bọn họ nhồi nhét cho ta đó!”
“Đây chính là vị tạm thời trông coi quận Ô Hà ở Thanh Giang?” Phương Thốn ở phía sau Nữ Thần Vương, cũng có chút hiếu kỳ mà đánh giá vị thanh niên này một cái.
Sau trận chiến ở Thanh Giang, mặc dù bọn họ trở về tông môn, ít khi lộ diện, nhưng đối với sự vụ của Thanh Giang cũng không quá xa lạ.
Hắn biết sau khi Phạm tiên sinh chết, vị trông coi quận ở Thanh Giang tạm thời không có chọn được người thích hợp, cho nên thần quan hạ lệnh, quận thủ của quận Ô Hà tạm thời trông coi, mà vị tiểu quận thủ của quận Ô Hà này là một người kỳ diệu, nghe nói sau khi đến Thanh Giang đã công khai đòi hối lộ, thế gia lớn nhỏ của thành Thanh Giang cùng với hiệu buôn có các tông môn đứng sau, đứng sau là bang phái của bản thân... đều cống nạp đến điên rồi.
Bây giờ đã có người đồn đại, vị tiểu quận thủ này tạm trông coi Thanh Giang một năm, thì đã dự định vơ vét đủ lãi trăm năm rồi…
Người Nữ Thần Vương dẫn bản thân đến tìm, chính là hắn?
“Cũng chỉ có con rùa già đó mới chịu nổi con khỉ như ngươi, nếu ngươi ở Hoàng Thần quốc, sớm đã bị chém một trăm lần rồi!”
Nữ Thần Vương vô cùng khinh thường mà hừ lạnh một tiếng, liếc vị tiểu quận thủ đó một cái, nói: “Có điều người không cần lo lắng, ta không phải vì đến giết ngươi mới đến đây đâu, càng không phải vì để thu giữ tang vật, ta có việc muốn đến Trảm Thi Quan, cho nên đến đây tìm ngươi dẫn đường!”
“Trảm Thi Quan?”
Vị tiểu quận thủ đó nghe xong thì ngẩn người, quay lên khóc lóc nói: “Ta cũng không quen đường mà…”
Nữ Thần Vương cười nhìn hắn, nhấc một bàn tay lên, nhỏ bé mảnh mai, trắng sạch như ngọc.
Bàn tay đẹp không tỳ vết này, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bóp lấy cổ của tiểu quận thủ.
Tiểu quận thủ run cầm cập, thử thăm dò hỏi: “Ta nói địa điểm cho ngài biết, Thần Vương tự đi tìm được không?”
Nữ Thần Vương cười nhẹ nói: “Ngươi đoán xem?”
Tiểu quận thủ tựa như đang tính toán trong lòng, nghiêm túc nói: “Trảm Thi Quan khó tìm như vậy, vẫn là ta dẫn Thần Vương đi tìm là tốt nhất!”
Nghe ra thì vị tiểu quận thủ của quận Ô Hà này lại còn là đệ tử của Trảm Thi Quan?
Phương Thốn lẳng lặng nhìn Nữ Thần Vương nói chuyện với vị tiểu quận thủ tên Vân Tiêu kia mà thầm nghĩ ở trong lòng.
Khi sống ở thế giới này, hắn cũng xem nhiều điển tịch nên ít nhiều cũng có hiểu một chút về vài nơi kỳ lạ của thế giới này.
Ở thế giới này cũng có Phật giáo và Đạo giáo. Chỉ là hai chữ Phật Đạo này không phổ biến, mà đa số mọi người đều gọi là Tịnh Tông và Ẩn Tông. Cả hai đều có lịch sử lâu đời và xa xưa, bên trong vững chắc, tam phẩm kim ngọc trong nhất phẩm tiên thánh nhị thần ma, tam phẩm kim ngọc tứ lưu ly là chỉ con đường tu hành tương ứng của mỗi người bọn họ. Những thứ đó được sắp xếp theo thứ tự là bất tử kim thân của Tịnh Tông cùng với vô vi ngọc thân của Ẩn Tông...
Mà Tịnh Tông và Ẩn Tông đều được truyền bá rộng rãi, có rất nhiều ngôi chùa nổi tiếng trên núi, nhưng “Trảm Thi Quan” thì lại là một góc nhìn nhỏ không tầm thường của Ẩn Tông. Nơi đây chính là nơi đứng đầu của Ẩn Tông trong thiên hạ, nổi danh không khác gì “Niết Bàn Tự” của Tịnh Tông và được xếp theo thứ tự là đất thánh của hai tông Ẩn, Tịnh.
tuy Phương Thốn đã biết cái tên này trong điển tịch, nhưng không ai biết địa chỉ cụ thể của nó. Không giống như Niết Bàn Tự của Tịnh Tông quang minh chính đại nằm trên những ngọn núi phủ tuyết mà phổ độ chúng sinh, thì tìm khắp thế gian, đọc đủ các loại điển tịch cũng không tìm thấy ghi chép về địa chỉ của “Trảm thi quan”. Cũng chính vì vậy mà bây giờ thậm chí có người trên thế gian hoài nghi “Trảm thi quan” có thực sự tồn tại trên đời hay không.
Phương Thốn không ngờ nơi Nữ Thần Vương muốn dẫn mình đi lại chính là “Trảm thi quan” trong truyền thuyết này.
Chỉ là vì sao không phải là vị tiểu quận thủ này dẫn đường tới trảm thi quan?
...
...
“Trảm thi quan e ngại lời thề nên không thể xuất thế, cho nên người đời mới không tìm được Trảm thi quan!”
Nữ Thần Vương nhìn thấu nghi hoặc trong lòng Phương Thốn nên giải thích: “Nếu tìm trảm thi quan thì tới tìm tiểu tử này trước, bởi vì tiểu tử này không chỉ là quận thủ của quận Ô Hà, mà còn là quận thủ tạm thời của quận Thanh Giang, đệ tử chân truyền của Thần Cung ở bên ngoài, và còn có một thân phận nữa là quan chủ tương lai của trảm thi quan!”
“Có lai lịch như vậy à?”
Phương Thốn rất tò mò khi nghe những lời đó, nên hắn nhìn sang tiểu quận thủ này.
Mà vị tiểu quận thủ tên là “Vân Tiêu” thì đau khổ nói: “Không phải người ngoài đều biết rõ thân phận này của ta, Thần Vương thương cảm ta thôi, và đừng nói ra ngoài...” Vân Tiêu vừa nói, vừa rất lễ phép chắp tay một cái tiêu chuẩn với Phương Thốn, sau đó nhỏ giọng giải thích với Phương Thốn: “Hơn nữa ta cũng không phải là quan chủ tương lai, ta đã bị trục xuất khỏi sư môn...”
Phương Thốn cười đáp lễ, hắn nói: “Ta tin!”
“Đi đến trảm thi quan là một chuyện vô cùng phiền phức, nên phải chuẩn bị thêm!”
Mà sau khi vị tiểu quận thủ tên là Vân Tiêu kia bị ép bằng lòng thì trở nên ân cần lên, nịnh nọt nói với Nữ Thần Vương: “ Khi nào thì Thần Vương chuẩn bị đi?”
Nữ Thần Vương nói: “Hiện tại!”
Tiểu quận thủ nhất thời hơi kinh hãi, khổ sở nói: “Thêm một ngày đi mà, ta còn chưa xử lý xong vài chuyện chính!”
Nữ Thần Vương liếc nhìn tiểu quận thủ.
Tiểu quận thủ run rẩy, nhỏ giọng nói: “Cho ta một canh giờ thôi nhé? Ta sẽ dọn dẹp đống lộn xộn ở đây...”
Nữ Thần Vương tiếp tục liếc nhìn tiểu quận thủ.
Tiểu quận thủ hoảng loạn một lúc, cuối cùng cắn răng nói: “Một chén trà nhỏ, trong thời gian uống một chén trà là tốt rồi, ta sẽ tìm người, giao phó vài câu!”
Trong nụ cười nhàn nhạt của Nữ Thần Vương nổi lên sát khí.
Tiểu quận thủ chợt đập bàn một cái, và nói: “Thần Vương có lệnh, không thể trì hoãn, chúng ta lên đường ngay!”