Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 552: Truyền dạy Đại Đạo Kinh

Chương 552: Truyền dạy Đại Đạo Kinh


Lúc này, Nữ Thần Vương mới cười lạnh một tiếng, sau đó xoay người bước ra khỏi điện.
Tiểu quận thủ bất đắc dĩ thở dài, ủ rũ cúi đầu cùng đi theo Nữ Thần Vương ra khỏi điện.
Ngoài điện, lúc này, tất cả thần tướng cùng văn thư đều lẩn tránh ra rất xa, thậm chí họ còn không dám trộm liếc mắt nhìn nơi đây.
Mà con vẹt kia nằm cứng đờ trên mặt đất, thè đầu lưỡi ra ngoài, giơ hai cái móng vuốt lên trời.
“Thần Vương điện hạ, chúng ta đi vài ngày thì có cần ta dẫn mấy người tới không, để có thể trở về ngay lập tức?”
Tiểu quận thủ đi theo sau Nữ Thần Vương ra khỏi điện, mà vẫn còn kinh hồn bạt vía, nhỏ giọng hỏi.
Nữ Thần Vương vừa phẩy nhẹ tay áo, một đám mây lập tức bay xuống sân, nàng ta đạp lên mây trước, rồi quay đầu lại với gương mặt đang nhíu mày.
Thấy vậy, tiểu quận thủ lập tức không dám hỏi gì cả, lồng hai cái tay vào trong tay áo, thật thà đi theo sau, rồi lại quay lại nhìn những châu báu quý giá trong điện tỏa ra ánh sáng quyến rũ với ánh mắt lưu luyến, sau đó thì lắc đầu, đau lòng thở dài một tiếng.
“Huynh đài làm việc rất khí phách...”
Nhìn vị tiểu quận thủ ở bên cạnh, Phương Thốn không khỏi vừa cười vừa nói một câu.
Khi đám mây bay lên thì có thể thấy rõ ràng xung quanh quận thủ này, không tính đến trong điện phủ, chồng chất châu báu quý giá như núi, thậm chí ở bên ngoài phủ còn có những chiếc xe ngựa đang nối đuôi nhau không dứt, cửa trước và sau đều bị phong tỏa chặt chẽ. Những thứ đó thực sự làm cho Phương Thốn mở rộng tầm mắt, hắn đã từng chứng kiến một kẻ đòi tiền hối lộ rồi thu bạc, nhưng làm giữa ban ngày ban mặt như thế này đúng là hiếm thấy.
Càng hiếm thấy hơn là làm những chuyện điên rồ như vậy mà vẫn không bị chặt đầu?
“Ha ha, khách khí quá, khách khí quá, tuy Vân mỗ hơi tham lam, nhưng dù sao cũng có lòng với dân, làm chính vụ vẫn tốt!”
Vân Tiêu không cần Phương Thốn vạch trần cũng biết rõ hắn chỉ cái gì, nên chỉ cười ha ha một tiếng và chắp tay.
“Chính vụ với không chính vụ cái gì?”
Lúc này, Nữ Thần Vương đã xoay đầu lại liếc nhìn, nàng ta nói: “Sở dĩ thằng khốn nạn làm đủ trò xấu, vô pháp vô thiên mà vẫn không bị chặt đầu đơn giản là bởi vì hắn ta còn có một thân phận khác là con riêng của Lão Vương Bát mà thôi!”
“Ôi đệch...”
Phương Thốn nhất thời cảm thấy kính nể.
Vị huynh đài này là quận thủ quận Ô Hà, đệ tử của trảm thi quan, con riêng của cha Thần Vương...
Nhiều thân phận như vậy thì không hề bình thường tý nào...
...
...
“Đi rồi à?”
Chờ đám mây bay đi, qua một lúc lâu, bên trong Quận Phủ vẫn yên tĩnh.
Con vẹt chết cứng thảm hại trên mặt đất kia lặng lẽ rướn đầu lên nhìn xung quanh, nhỏ giọng hỏi văn thư ở bên cạnh.
“Đi... Đi chưa?”
Vị văn thư kia lặng lẽ nhảy lên giữa không trung, rồi cẩn thận mà nhìn về phía hướng mây bay đi, thấp giọng trả lời.
“Ha ha ha, may mà Thải gia ta thông minh, lập tức dứt khoát nằm xuống giả chết...”
Con vẹt bay lên từ dưới đất “vù” một cái. Nó vỗ cánh bay lên trên không trung với tinh thần phấn chấn, rồi nghênh ngang mà bay vào trong điện, đậu ở trên bàn, vươn móng vuốt cầm bút lông lên, tiếp tục viết trên sổ sách: “Vừa viết tới chỗ nào rồi nhỉ?... À, đúng rồi... tộc trưởng mới nhận chức nhà Nam Lý đưa một cây san hô bảo linh và ba trăm viên ngọc trai từ đáy hồ nước tới...”
Nó vừa viết, vừa vỗ cánh gọi văn thư ở bên ngoài: “Tiếp tục, tiếp tục để xe ngựa tới tặng quà đi vào, kiểm kê đồ đạc rõ ràng... Đúng rồi, không cần cho những thứ phía sau vào kho của Vân tiểu tử kia, cứ trực tiếp để vào danh nghĩa Thải gia ta...”
Văn thư cúi người gật đầu đáp ứng, nhưng có hơi bận tâm nói: “Vân quận thủ bị người ta bắt đi như vậy thì sẽ không có chuyện gì chứ?”
“Hắn thì có thể có chuyện gì được à?”
Con vẹt bất mãn vỗ cánh, nó nói: “Yên tâm đi, hắn chính là Phò mã của Doanh công chúa, đệ tử ghi tên của nữ tôn đấy...”
“Dù là Sát Thần Phượng Hoàng cũng sẽ không dễ dàng làm thịt hắn...”
“Dù sao giết hắn đi thì chẳng khác nào chọc vào một trăm tổ ong vò vẽ...”
“...”
“...”
“Thần Vương nghĩ như thế nào về việc quay lại trảm thi quan?”
Trên mây, quận thủ Vân Tiêu quận Ô Hà nở nụ cười, nhỏ giọng hỏi: “Ngoại trừ một đạo sĩ chết, thì nơi rách nát này có gì tốt chứ?”
“Điều ngươi chớ nên biết thì đừng hỏi!”
Nữ Thần Vương liếc nhìn Vân Tiêu, nàng ta nói: “Nhưng ta cũng tò mò vì sao ngươi vẫn còn ở Nguyên quốc?”
Vân Tiêu ngẩn ra: “Ta là quận thủ quận Ô Hà mà, không ở Nguyên quốc thì đi đâu?”
Nữ Thần Vương nói: “Đạo quán Đại Hạ đã sớm phong cung rồi, không phải trước đây ngươi là người đầu tiên được chọn sao?”
Phương Thốn nghe thấy bốn chữ đạo quán Đại Hạ thì cũng hơi chú ý. Trước đây, lúc còn ở Liễu Hồ, hắn đã nghe nói đến chuyện Đại Hạ muốn đào tạo kỳ tài trong thiên hạ nên đã xây dựng đạo quán Đại Hạ, thu nhận và sử dụng tiên miêu ở các nơi. Ở một mức độ nào đó mà nói, vị trí cao mà đạo quán này có được giống như tông môn lớn nhất ở Đại Hạ, nên nếu có thể tu hành ở đó, thì sợ là vận may và cơ hội tu hành có được còn cao hơn ở Thần Cung.
“Huynh nói đạo quán đó...”
Vân Tiêu nghe vậy thì nở nụ cười, lắc đầu nói: “Ta không vội, ta sẽ quay lại lần nữa, dù sao hiện tại ta đã học hết mấy thứ ở đó rồi!”
“Ồ, dù sao ngươi cũng từng học Đại Đạo Kinh với Chu lão đầu, nên tất nhiên sẽ chướng mắt đạo quán Đại Hạ bây giờ!”
Nữ Thần Vương nhẹ nhàng gật đầu và nói: “Đã như vậy thì cũng đúng dịp. Trên đường đi trảm thi quan, ngươi thuận tiện thể hiện Đại Đạo Kinh ngươi học được ra cho mọi người tham thảo một chút đi. Chu lão đầu là người cao siêu thấu hiểu Đại Đạo Kinh nhất Đại Hạ mà, nên thứ Chu lão đầu dạy sẽ không tệ!”
“Đại Đạo Kinh?”
Phương Thốn nghe vậy thì nhất thời để ý.
Tất nhiên hắn biết, nàng ta thân là Thần Vương thì sao lại có thể không từng học “Đại Đạo Kinh” được, bây giờ nói là tham thảo tất nhiên chỉ là tìm cớ thôi. Kỳ thực, mục đích lúc này của nàng ta là đang để tiểu quận thủ này thể hiện “Đại Đạo Kinh” mình họcđược ra.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất