Chương 553: Đại Đạo Kinh Nghĩa
Trong sân chỉ có ba người, cũng tức là “Đại Đạo Kinh” này vốn là để người ta nói cho mình nghe.
“Hả?”
Vân Tiêu nghe vậy thì kinh hãi, nhìn về phía Nữ Thần Vương với vẻ mặt cầu xin, và nói: “Thần Vương, luật do tiên điện thiết lập là vào Thần Cung, rồi tích đủ công đức thì mới có thể được truyền dạy “Đại Đạo Kinh”, ngầm truyền dạy cho người khác chính là tội chết...”
Nữ Thần Vương cười như không cười nhìn về phía Vân Tiêu và nói: “Ngươi cũng sợ à?”
Vân Tiêu xin tha: “Ta đương nhiên sợ chứ, có nhiều thân phận hơn nữa thì phạm vào đại kỵ, chỉ sợ sẽ không có ai bảo vệ ta ấy...”
“Ngươi nói có lý!”
Nữ Thần Vương nở nụ cười và nói: “Tuy nhiên ngươi phải truyền dạy!”
Vân Tiêu khó hiểu mà nháy mắt một cái.
Nữ Thần Vương nhìn Vân Tiêu, cười nói: “Tên nhóc con là ngươi là một kẻ ngoại tộc của Đại Hạ ta, nhiều thân phận, mặt nhiều, trên người nhân quả cũng nhiều, nhiều đến rồi bất kỳ ai muốn thu thập ngươi thì đều sẽ có cảm giác được có hơi hơi khó trình độ, ngay cả trước đây ngươi lưu lạc ở trong Ôn Nhu Hương, vị Yêu tôn kia cũng không nói gì, rất đem ngươi tặng trở về... Có thể chỉ có ta, nói ngươi là nhất định phải nghe!”
Vân Tiêu hơi kinh ngạc: “Vì sao?”
Nữ Thần Vương nở nụ cười, trên mặt hơi lộ vẻ kiêu ngạo: “Bởi vì những người có liên quan với ngươi, trên cơ bản đều có thù với ta!”
Tiểu quận trưởng quận Ô Hà nhìn khuôn mặt đạm mạc kia của nữ thần vương, á khẩu không trả lời được gục đầu xuống.
Hắn biết đây đúng là sự thật...
Kẻ thù của nữ thần vương vốn dĩ nổi danh hơn nhiều.
Thân phận càng nhiều càng chứng tỏ nhân quả trên người càng nhiều, bất luận là ai lúc muốn gây bất lợi cho người khác trước tiên phải nghĩ đến mặt mũi của những người ở phía sau mình kia, nhưng chỉ duy nhất vị nữ thần vương này là không cần, bởi vì nàng cân nhắc hay không cân nhắc mặt mũi của những người kia đều như thế, cho dù nàng có đối tốt với bọn họ thì những người kia cũng sẽ không bởi vậy mà đối xử tốt hơn bao nhiêu với nữ thần vương, nếu đối xử không tốt với bọn họ sự thù hận của những người kia đối với nữ thần vương cũng không tăng thêm bao nhiêu...
Chủ yếu là không có không gian để chuyển biến xấu!
... Đại khái đây chính là ưu thế nhiều kẻ thù mang lại!
Bởi vậy Vân Tiêu bỗng nhiên hiểu vì ra vì sao mình vẫn luôn có chút sợ vị nữ thần vương này, chỉ đành chấp nhận số phận.
“Chu phu tử giảng “Đại Đạo Kinh”, ba ngày ba đêm cũng giảng không hết, không biết Thần Vương... Muốn nghe tại hạ giảng đoạn nào?”
Lúc nói ra lời này, ánh mắt của hắn nhìn Phương Thốn.
Hắn cũng không ngốc đương nhiên có thể đoán được cái gọi là “Thần Vương muốn nghe” này, chính là vì giảng cho Phương nhị công tử kia nghe.
Mà nữ thần vương trả lời cũng cực kì đơn giản: “Mỗi một đoạn!”
...
...
Nếu nữ thần vương cũng đã nói như vậy, Vân Tiên cũng chỉ đành dứt khoát “phản bội sư môn”, giảng theo ý của nàng, Chu phu tử rất quy củ nếu như biết mình tuỳ tiện truyền kinh nghĩa “Đại Đạo Kinh” cho người khác đợi chờ mình nhất định là trọng phạt, một cái chỉ là trọng phạt, nhưng một cái khác là muốn lấy cái mạng nhỏ của mình, cho nên không có lựa chọn.
“Đại Đạo Kinh - ý nghĩa ban đầu của kinh là tu hành, kinh nghĩa huyền thâm cái gì cũng có và bắt đầu bằng một chữ đạo!”
“Mà mở rộng nghĩa gốc ra cũng là thông đến một chữ đạo...”
“Ta chỉ may mắn ở bên cạnh Chu phu tử nghe qua ba tháng kinh nghĩa, sở học không nhiều nhưng... So với những thần cung bình thường thì mạnh hơn một chút!”
Tên Vân Tiêu này cũng là một người thông minh sau khi cân nhắc lập tức nghiêm túc giảng thuật.
Bởi vì có nữ thần vương ở bên, hắn thậm chí giảng cẩn thận từng li từng tí tuyệt đối không dám có nữa câu lừa gạt.
Còn Phương Thốn cũng tương tự biết được tầm quan trọng của “Đại Đạo Kinh”, thu lại sự lười biếng ngày thường nghe cực kì cẩn thận.
Đương nhiên vì mặt mũi cho nên bề ngoài vẫn phải giả vờ tỏ ra điềm nhiên không có việc gì, ngồi xếp bằng ở trên mây.
...
...
Đối với luyện khí sĩ ở Đại Hạ mà nói “Đại Đạo Kinh” chính là bí điển tối cao nhất, huyền nghĩa thâm sâu được nhìn một lần cũng đã là rất may mắn rồi.
Người bình thường nếu muốn học kinh này phải trải qua nhiều giai đoạn cực kì phức tạp, đầu tiên cần bỏ nhiều công sức ở trên con đường tu hành, từng bước từng bước vượt qua người thường, hơn nữa còn phải lập được đại công, có được sự tán thưởng ở khắp nơi, có được cơ hội tiến vào Thần cung sau đó ở trong Thần cung lĩnh hội “Đại Đạo Kinh”, tinh luyện tìm tòi lĩnh ngộ thật hư đan đạo, cuối cùng đánh vỡ Hư Nịnh trở thành Kim Đan chân chính...
Mỗi một trình độ “Đại Đạo Kinh” là một đạo bình cảnh bất luận luyện khí sĩ nào trên thế gian đều sẽ gặp phải.
Theo một ý nghĩa nào đó, phía dưới Thần cung bất luận là luyện khí sĩ tu hành cùng đều là giả đan, mà sau khi bọn hắn thành Kim Đan rồi nếu như lại muốn tiến thêm một bước tu thành Nguyên Anh, thì không biết phải trải qua bao nhiêu khổ sở, bao nhiêu khó khăn trắc trở, đương nhiên ở bên ngoài Thần cung tu luyện thành Nguyên Anh cũng có không ít người, thế nhưng những người này không có chỗ nào mà không phải là do cơ duyên và tạo hóa thậm chí là giá trị may mắn của những người này rất cao.
Thế nhưng vào thần cung tu “Đại Đạo Kinh”, luyện khí sĩ phá vỡ thật hư Đan lại có thể vững vàng tu thành Nguyên Anh, cao thấp trong đó chính là ở chỗ này, mặc dù so với luyện khí sĩ bên ngoài Thần cung nhanh đột phá thật hư kia một bước, nhưng đường đi lại ổn hơn rất nhiều...
Đương nhiên, cũng không phải người nào cũng cần đi con đường hư thực ấy, trực tiếp tiến vào Thần cung tu “Đại Đạo Kinh” cũng không ít.
Mà thời gian lĩnh hội “Đại Đạo Kinh”, thì cũng bởi vì tư chất của mỗi người không giống nhau nên có chênh lệch cực lớn, có thầy giỏi dạy bảo cộng thêm người đó lại có ngộ tính hơn người thì tu hành ba năm hai năm cũng đã có một chút thành tựu rồi, có không ít người tu thành Chân Đan, còn không có thầy giỏi dạy bảo tất cả phải dựa vào mình tự tìm hiểu hoặc là đi vào ngã rẽ, một hơi tiêu hết trăm năm không có nửa điểm hữu ích, thậm chí kẹt lại ở đó cả cuộc đời cũng không hiếm thấy...