Chương 554: Đại Đạo Kinh Nghĩa (2)
Phương Thốn cũng không cần mất ba năm hay năm năm để lĩnh hội.
Hơn nữa hắn cũng hiểu rõ nữ thần vương bắt tiểu quận trưởng Ô Hà quận ra, bảo hắn ở trên đường truyền thụ “Đại Đạo Kinh” cho mình cũng không phải nhất thời nổi hứng, nàng để cho mình lĩnh hội là bởi vì sau này nàng muốn giảng một câu kinh kia có quan hệ với kinh này.
Nói không chừng mình càng lĩnh hội sâu “Đại Đạo Kinh” đến lúc đó nghe nàng giảng một câu kinh văn kia liền có thể lĩnh ngộ nhanh hơn.
Thế là...
... Đương nhiên vẫn là phải dựa vào công đức!
...
...
Người ở trên mây, Phương Thốn ngồi xếp bằng ngưng thần tĩnh khí, trước hết nghe Vân Têu dưới sự bức bách của nữ thần vương giảng quyển kinh nghĩa đầu tiên “Đại Đạo Kinh” rồi học thuộc lòng, lấy công đức học thuộc lòng tất cả sau đó mới yên tâm nghe hắn thuyết minh về kinh nghĩa.
Người bên ngoài nhìn vào sẽ thấy biểu cảm Phương Thốn rất bình tĩnh, chỉ nghiêm túc nghe, cực ít khi mở miệng đánh gãy.
Nhưng mà nữ thần vương và Vân Tiêu không hề biết lúc này trong lòng Phương Thốn đang nổi lên từng đợt sóng.
“Đại Đạo Kinh” gồm ba quyển, Vân Tiêu đang giảng giải là quyển thứ nhất trong ba quyển kinh nghĩa.
Mà Phương Thốn lấy công đức đọc thuộc lòng những kinh nghĩa này, thình lình tiêu hao ba vạn công đức!
Lúc trước hắn đọc thuộc lòng “Thất kinh” mỗi một quyển cũng chỉ tiêu hao ba ngàn công đức mà thôi...
Đây mới chỉ là một quyển trong “Đại Đạo Kinh”, thế mà hắn phải mất gấp mười lần thất kinh mới thuộc lòng được!
Sau đó hắn cố gắng duy trì sự bình tĩnh của mình, nghe thật tử tế Vân Tiêu giảng giải kinh nghĩa “Đại Đạo Kinh”, chỉ cảm thấy một câu rồi lại một câu đang dùng một loại tốc độ nhanh chóng dung nhập vào trong thức hải của mình, cấp tốc hóa thành từng đạo nghĩa từ kì diệu tiến vào trong thần hồn, khiến cho con đường tu hành phức tạp mà khổng lồ ở trước mặt mình kia có một loại cảm giác sương mù dần dần bị đẩy ra.
Người bên ngoài thấy tu hành cũng giống như người mù sờ voi, sờ được chỗ nào thì biết là chỗ ấy.
Mà bây giờ Phương Thốn lại giống như đang xem tổng thể con đường tu hành này, mỗi một điểm đều hiểu ở trong lòng.
“Ha ha, người bên trong Triều Ca đều nói quan hệ giữa Thần Vương và đám phu tử trong lão kinh viện không tốt, mới gặp mặt một lần đã vừa đánh vừa mắng... Chủ yếu là đám người phu tử mắng, Thần Vương động thủ... Bây giờ lão kinh viện còn có một quy củ bất thành văn, nghe nói vô luận là ai cũng thà rằng bị đánh cũng phải mắng Thần Vương vài câu, chỉ là ai có thể nghĩ tới hóa ra Thần Vương đối với lĩnh hội kinh nghĩa trong lão kinh viện cảm thấy hứng thú như vậy...”
Vân Tiêu giảng đến chỗ thích thú thì cười nói với nữ thần vương: “Nếu có thời gian, ngược lại ta thật sự là muốn thuyết giải kinh nghĩa của Chu phu tử từng chút từng chút nói cho Thần Vương điện hạ nghe, chỉ là bây giờ thời gian quá cấp bách, đấy mới chỉ là nội dung quyển đầu tiên, cũng chỉ là thuận miệng nhắc đến một chút mà thôi, giống như vừa rồi ta nhắc đến thần thức hóa niệm chi đạo, bên trong hai đạo biến hóa cảnh giới chênh lệch cao thấp, Thần Vương đã nghe rõ chưa?”
Nữ thần vương lãnh đạm quay đầu nhìn hắn một cái.
Sắc mặt của Vân Tiêu lại có chút xấu hổ, thuận thế nhìn về phía Phương Thốn, nói: “Thần Vương chắc chắn đã hiểu, huynh đài ngươi đây?”
Phương Thốn cười nói: “Vừa rồi ta thất thần, ngược lại là không nghe cẩn thận!”
Vân Tiêu nghe vậy lập tức lộ ra một loại biểu cảm ngươi hiểu ta cũng hiểu, cười không nói gì.
Sau đó liền nghe được Phương Thốn nói: “Nhưng theo ta thấy, thần thức hóa niệm, đơn giản là vận dụng tinh vi suy nghĩ khống chế pháp lực, bên trên biết hóa niệm, bên dưới biết hóa lực, nhưng ở giữa nên có một đạo là hóa pháp chi ý đi? Cũng không biết Vân Tiêu huynh đài có phải là quên rồi... Ha ha, đừng trách đừng trách, ta cũng chỉ là phát biểu lung tung một chút suy nghĩ của mình làm trò hề cho thiên hạ, vẫn là xin Vân huynh đừng cười chê...”
“Hử?”
Nữ thần vương và Vân Tiêu bỗng nhiên đều quay đầu nhìn về phía Phương Thốn.
Ánh mắt đều có vẻ hơi kinh ngạc.
Vân Tiêu bình tĩnh nhìn Phương Thốn một cái nói: “Trước kia ngươi học qua “Đại Đạo Kinh”?”
Phương Thốn cũng giật mình, khe khẽ lắc đầu.
Vân Tiêu lo nghĩ, nói: “Ta cho ngươi một cơ hội, ngươi có thể lại đoán thử xem!”
Phương Thốn nghiêm túc suy nghĩ, cười khổ lắc đầu nói: “Trời sinh ngu dốt, thực sự không giải được ý nghĩa của nó, vẫn là xin Vân huynh chỉ ra điểm sai!”
Vân Tiêu nhìn Phương Thốn, sắc mặt dần dần trở nên khổ sở: “Sai lầm ngược lại là không có, chỉ là lúc ấy ta dùng thời gian ba tháng mới có thể giải được vấn đề này, ngươi vừa mở miệng liền nói ra có phải là có chút quá khoa trương rồi hay không? Cho nên, tốt nhất là ngươi vẫn nên suy nghĩ lại một chút!”
Phương Thốn cũng có chút nghi hoặc, nói: “Còn có ý nghĩa càng sâu?”
Vân Tiêu cười khổ lắc đầu, nói: “Không có, nhưng nếu như ngươi nói sai, ta tốt xấu gì cũng được an ủi một chút...”
“Cái này...”
Phương Thốn cũng có chút bó tay rồi.
Mà nữ thần vương ở một bên nhìn dáng vẻ của Phương Thốn, sau đó chậm rãi quay đầu nhìn mây ở bên ngoài.
Sau một hồi lâu nàng bỗng nhiên nở nụ cười.
...
...
“Người của Phương gia, đúng là người của Phương gia...”
Vân Tiêu quả thực bị đả kích không nhẹ, ánh mắt nhìn về phía Phương Thốn cũng có vẻ hơi cổ quái, giống như còn có chút không cam tâm, lại nhắc lại mấy vấn đề mình vừa nãy nói qua, bày ra một dáng vẻ nghiên cứu thảo luận cùng Phương Thốn, Phương Thốn cũng không giả vờ giả vịt nữa bày ra dáng vẻ cung kính mà nghiêm túc thảo luận cùng Vân Tiêu, một số kinh nghĩa trong quyển đầu tiên này trước sau nói mấy lần.
Sau đó, biểu cảm cười hì hì trên mặt của Vân Tiêu cũng là dần dần vơi đi.
Chỉ là không hiểu vì sao bên trong ánh mắt kia có nhiều hơn mấy phần u oán...
“Chúng ta đã đi ba ngày đường rồi, ngươi nói Trảm Thi quan kia rốt cuộc là ở nơi nào?”
Lúc Phương Thốn học quyển kinh nghĩa đầu tiên kha khá rồi, nữ thần vương đánh gãy hai người bọn họ, nhẹ giọng hỏi.
Vân Tiêu cũng dừng chủ đề khiến hắn tức anh ách lại, nhìn thoáng qua chung quanh, nói: “Tiếp tục đi sẽ thấy!”
Nữ thần vương nhíu mày, nói: “Ta bảo ngươi tới dẫn đường, nhưng ngươi lại chỉ phương hướng lung tung, lại là cái gì?”