Chương 555: Lão thi dưới cây tùng
Vân Tiêu cũng có vẻ hơi bất đắc dĩ, vội vàng hành lễ nói: “Thần Vương đừng trách tội, cũng không phải ta ở đây chỉ lung tung, thật sự là cái Trảm Thi quan này vốn dĩ cũng không dễ dàng có thể tìm được như vậy, tùy tiện đi, thời điểm nên xuất hiện nó sẽ xuất hiện thôi...”
Nữ thần vương nghe vậy, mỉm cười nhìn về phía hắn, nói: “Vậy ta cảm thấy hiện tại nó nên xuất hiện rồi, ngươi thấy thế nào?”
Vân Tiêu nhận được ánh mắt kia của nữ thần vương liền rụt cổ, nói: “Vậy khả năng... Nên xuất hiện rồi đi?”
Đám mây phía trước lúc này bỗng nhiên bị gió mát phủi nhẹ, lộ ra núi non sông ngòi phía dưới, ánh nắng chiếu xuống tươi mát mà đẹp đẽ, nhìn xuống thì thấy phía dưới chính là một sơn cốc hoang dã cổ thụ chọc trời, xanh um tươi tốt, phạm vi mấy trăm dặm xung quanh cũng nhìn không thấy bất cứ vết tích hay dấu hiệu người tồn tại, sau đó ở một nơi hoang vu giữa trời đất thế này có một tòa đạo quán nhỏ xuất hiện ở giữa sườn núi.
Phương Thốn nhìn thoáng qua thì nhìn thấy trước sơn môn đạo quán dựng thẳng một bia đá trên đó viết ba chữ: Trảm Thi quan!
“Thì ra cái Trảm Thi quan này xuất hiện như vậy?”
Lúc thấy được đạo quán nhỏ kia, trong lòng Phương Thốn sinh ra một chút kinh ngạc.
Dọc đường đi mặc dù hắn bận rộn cùng Vân Tiêu học tập “Đại Đạo Kinh”, nhưng cũng không hoàn toàn không chú ý đến hành động của bọn họ, chỉ cảm thấy những đám mây khí này trên cơ bản là bay loạn trên không trung, một số đám mây vừa mới đi về hướng đông được một nén hương, sau đó bị gió thổi, nó lại thuận theo gió thay đổi phương hướng đi về phía bắc, đi không được bao xa lại đi về hướng tây, cứ như vậy tạo thành vòng tròn.
Nhưng chính là đi tới đi lui lung tung như thế, không hiểu làm sao lại đi tới đạo quán này?
...
...
“Quả nhiên người ngoài tìm không thấy Trảm Thi quan...”
Mà nữ thần vương thấy được đạo quán nhỏ kia, thần sắc hơi ngưng lại nhẹ nhàng gật đầu.
Đạo quan kia nhìn rất nhỏ cũng rất tồi tàn, một chút cũng không có đạo uẩn thần quang, cũng không hơn cái miếu thổ địa rách nát là bao, nhưng ngay ánh mắt đầu tiên nàng nhìn đạo quán này, nghi ngờ trong lòng đã tan biến hết, chậm rãi ép đám mây xuống vào trong nội hành của đạo quán.
“Ai, ta cũng đã nhiều năm không trở về, thế mà thật sự có thể tìm được...”
Vân Tiêu và Phương Thốn đi theo sau, cũng cảm thấy có chút may mắn nhỏ giọng la hét.
“Đây chính là thánh địa của Đạo gia, Trảm Thi quan?”
Phương Thốn có chút hiếu kỳ dẫm trên đất hoang, chậm rãi đi về phía dốc núi đánh giá đạo quan kia, giọng điệu mang theo một chút hiếu kì.
Vân Tiêu ở một bên cười nói: “Phương huynh phải chăng cảm thấy nơi này rất khác biệt so với trong tưởng tượng?”
Phương Thốn không có phủ nhận, chỉ khẽ gật đầu một cái.
“Chúng ta tưởng tượng đều là dựa vào cảnh giới bây giờ của chúng ta tưởng tượng, nhưng thường thì thánh địa chân chính lại rất khác suy nghĩ của chúng ta, nguyên nhân là do cảnh giới người ta vốn dĩ cao hơn so với chúng ta, suy nghĩ xây dựng đương nhiên cũng sẽ khác biệt, giống như chúng ta đều cho rằng bên trong tiên điện bình thường hoàng tộc dùng cuốc để cuốc đất đều là dùng cuốc vàng, lại không nghĩ rằng thời điểm người ta ăn bánh nướng chẳng những thả hành, còn chấm tương nữa...”
Nhìn qua dáng vẻ đầy cảm khái của Vân Tiêu, Phương Thốn nhìn hắn một cái, cười nói: “Tên Trảm Thi quan này có nguồn gốc từ đâu?”
...
...
Nữ thần vương dẫn đầu đi vào trong xem trước, đưa tay đẩy cửa gỗ khép hờ kia ra.
Tất cả cảnh vật trong đạo quán nhỏ lập tức đập vào tầm mắt.
Chỉ thấy cái đạo quán nhỏ này có ba phòng, đối diện cửa gỗ là từng cái cung điện nhỏ, của lớn rộng mở có thể thấy tượng Đạo Tổ bên trong cung điện, trong nội viện có một cái giếng nước xuôi theo miệng giếng mọc đầy rêu xanh, ở bên trái mọc lên một gốc tùng cổ, phía dưới cây tùng cổ có một lão đạo đang ngồi xếp bằng, ngay lần đầu tiên Phương Thốn nhìn lão đạo này, liền ngây người ra một chút ánh mắt khó mà chuyển đi chỗ khác.
Lão đạo hoàn toàn không có âm thanh hơi thở, cơ thể tĩnh mịch, rõ ràng là một bộ thi thể.
“Đây chính là thi thể của Đạo Tông?”
Trước đây đã nghe Vân Tiêu nói qua nguồn gốc của cái tên “Trảm Thi quan” này, đương nhiên Phương Thốn cũng biết được.
Trảm Thi quan chính là chùa Niết Bàn nổi tiếng ngày nay, cũng chính là thánh địa Ẩn Tông và thánh địa Tịnh tông.
Nghe nói từ khi hai tông Ẩn, Tịnh hiện thế đến nay, luôn phân tranh không ngừng, nhất là ở giai đoạn cuối cùng thời thượng cổ, thời điểm phân tranh lên đỉnh điểm truyền nhân đệ tử của hai tông Ẩn, Tịnh càng trước sau không biết nói đạo lý chém giết nhiều lần, phần lớn là Ẩn tông thất bại, khi thế cục này lộn xộn đến cực điểm đã kinh động đến hai phe thánh tông, tự thân xuất mã muốn một trận giảng đạo, xác định nghĩa lý của hai tông, chân chính phân cao thấp...
Ý nghĩa của lần giảng đạo này không cách nào hình dung nó lớn cỡ nào, từng có người nói kết quả lần luận đạo này sẽ định ra cao thấp giữa hai tông Tịnh, Ẩn!
Vì lần luận đạo này, Đạo Tông và Phật Tông ở sơn ngoại sơn gặp nhau, định ra luận đề.
Sau khi định ra luận đề, người của hai tông môn Ẩn, Tịnh khắp thiên hạ đều đang vung tay vung chân chờ vấn đề này.
Nhưng sau khi định ra luận đề, lại xuất hiện một màn khiến người ta không ngờ tới.
Từ cái ngày ấy về sau chủ nhân Tịnh tông biến mất, để chùa Niết Bàn trong tình hình rối ren lại, rời núi mà đi từ đó về sau không còn có người gặp qua thân ảnh của hắn nữa, bởi vì không biết sống chết toàn bộ Tịnh tông cho đến nay vẫn không có Phật tông...
Mà sau khi Đạo Tông trở lại Trảm Thi quan, nói là ngộ đạo ngồi ở gốc cây tùng không còn hơi thở nữa.
Từ đó đến bây giờ hai tông Tịnh, Ẩn cũng chưa từng xảy ra tình thế hỗn loạn nữa.
Một tông không có Phật tông.
Còn tông kia tuy là có Đạo Tông, nhưng đạo tông này lại là một tử thi!
...
...
Vào bên trong xem, nữ thần vương đi đến phía trước cây tùng, nhìn thoáng qua thi thể lão già dưới cây tùng, chậm rãi thi lễ vái chào.
Đối mặt với người đã từng là Đạo Tông ngay cả nữ thần vương cũng không thể có nửa điểm thất lễ.