Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 56. Cao thấp có khác

Chương 56. Cao thấp có khác


Chúng tu ngồi xung quanh nghe vậy, tất cả lập tức đều cười ầm lên.
Chung Việt lão tiên sinh cười cười, lại nói:
-Nhưng mà thuật pháp càng đơn giản thì sẽ lại càng quan trọng, ba trăm học sinh ở thư viện Bạch Sương của ta, những người có cơ hội tiến vào tu luyện Thần Tông Đạo Thống cũng chỉ có lác đác vài người, cũng có phần lớn người sẽ lấy thuật Ngự Vật này làm thuật pháp quan trọng nhất trong cuộc đời, vả lại cho dù tu vi có như thế nào, thuật Ngự Vật vẫn là thứ vừa tốt vừa xấu, cũng liên quan đến tính mạng của bản thân và gia đình các ngươi...
Mọi người nghe vậy, tất cả ánh mắt ngược lại không hẹn mà cùng nhìn về vài học sinh ngồi ở phía sau cùng một chút.
Tương lai đều phải dựa vào thuật Ngự Vật để mưu sinh, cũng chính là nói những người này.
Mà Chung Việt lão tiên sinh vừa nói chuyện, cũng có chút hứng thú, tay áo nhẹ nhàng vung lên, lập tức có một Thanh Nham cao khoảng nửa người bay tới, vững vàng thay thế tảng đá nham thạch ở phía dưới chỗ ngồi thuyết giáo, tất cả mọi người chung quanh đều ý thức được đây là muốn làm cái gì, lập tức đều đứng dậy tránh ra một bên, tràn đầy hào hứng chờ xem trò vui, một vài người ngủ gà ngủ gật cũng đều được người khác đánh thức, mong chờ nhìn.
Chung Việt lão tiên sinh đưa Thanh Nham tới, lập tức nói:
-Nhất là mấy đứa nhỏ trong Nguyên Chấp Đình này, người ở trong thư viện tu luyện ba năm, các ngươi cũng tu luyện ba năm giống như vậy, không mong các ngươi có thể tu thành một thân quý giá, nhưng mà thuật Ngự Vật này, cũng là không thể bỏ quên được!
Dù sao thì tương lai nếu phải đi Thủ Dạ Cung, không có đủ bản lĩnh thì chỉ sợ sẽ mất mạng...
Vừa nói, ánh mắt ông vừa đảo quanh, cười nói:
-Vài người đến đây, để lão phu nhìn một chút xem độ lửa của các ngươi như thế nào!
Một đám đệ tử ở Nguyên Chấp Đình kia, có người nghe thuyết giáo mà giống như là đang nghe thiên thư vậy, chẳng qua là không dám rời đi trước, bọn họ cũng biết, mỗi lần tọa sư giảng đạo, cuối cùng sẽ thường thường tiện tay khảo nghiệm mấy vị học sinh, nhưng lúc trước người mà tọa sư khảo nghiệm thì đều là mấy hạt giống đứng đầu ở trong thư viện, ai có thể nghĩ tới, lần này Chung Việt lão tiên sinh lại không có tìm những người đó mà lại là chuyển dời mục tiêu về phía này?
Nhất thời tất cả đều hai mặt nhìn nhau, lắp ba lắp bắp, ai cũng nghiêm chỉnh đứng ra.
-Liễu Cát, Thân Trì, Viên Chân, mấy người các ngươi tới đây thử một chút!
Nhìn thấy một đám đệ tử của Nguyên Chấp Đình giống như là con rùa đen rụt đầu vậy, giáo viên Nguyên Chấp ngồi xếp bằng ở trên đài giảng đạo cách đó không xa lập tức nhíu mày lại, hắn ta từ từ đứng dậy, trong lúc lướt nhìn qua đám người của Nguyên Chấp Đình thì gọi ra mấy cái tên. Mấy người học sinh bị gọi tên kia không thể làm gì khác hơn là từ từ đứng lên, dưới cái nhìn chăm chú của mọi người mà đi về phía trước, đứng cách Thanh Nham kia khoảng ba mét.
-Chư vị tiên sinh, đệ tử bêu xấu...
Người học sinh tên là Liễu Cát chủ động ra tay trước, chậm rãi giơ tay lên xuất chưởng về phía Thanh Nham kia, có thể thấy được ở trên người hắn ta đang có một tầng sương mù mờ mịt sinh sôi, đây chính là dấu hiệu của việc thúc giục nội tức, một cỗ lực lượng vô hình cuốn về phía Thanh Nham kia, rất lâu rất lâu sau mới nhìn thấy Thanh Nham kia hơi rung rung, giống như là muốn nhô lên, nhưng mà một lúc lâu sau, lại vẫn đứng vững không nhúc nhích.
Liễu Cát đã tiêu hao hết tất cả pháp lực, xấu hổ đỏ bừng cả mặt, lui về phía trong đám người phía sau.
Chung quanh có người cười nói:
-Thật đúng là bêu xấu mà...
Vẻ mặt của giáo viên Nguyên Chấp đã là vẻ vô cùng không vui, hừ một tiếng.
Trong đám người chung quanh cũng bắt đầu vang lên tiếng cười, đã tu luyện ở trong thư viện được hai năm, tiêu tốn vô số tài nguyên, nhưng kết quả là ngay cả một Thanh Nham như vậy cũng không thể điều khiển được, đệ tử Nguyên Chấp Đình ở trong truyền thuyết này, thật đúng là không chịu thua kém mà...
Sau khi Liễu Cát thử qua, lại có mấy vị học sinh khác tiến lên, từng người thử một, thấy nội tức của bọn họ có người mạnh, có người yếu, có người đứng đó bày ra dáng vẻ của một cao thủ, cũng có người cẩn thận, tập trung nhìn chằm chằm vào Thanh Nham kia, giống như là coi nó trở thành cường địch sống chết của mình vậy, nhưng mà trước sau thử mấy lần, lại vẫn không có người nào có thể điều khiển được Thanh Nham kia bay lên giữa không trung.
Người giỏi nhất trong đó, cũng chỉ có thể điều khiển Thanh Nham kia bay lên cách mặt đất một chút mà thôi!
Tu sĩ đứng xung quanh thấy được một màn này, gần như là đã có không ít người bật cười thành tiếng, bắt đầu bàn tán vô cùng náo nhiệt.
Nhất là một số người đến từ bên ngoài thư viện cố ý tới đây để dự thính, trước kia bọn họ đã từng nhìn thấy không ít học sinh của thư viện tiếp nhận khảo nghiệm, chỉ là đều nhìn thấy những học sinh siêu quần bạt tụy nổi trội xuất thủ, một người so với một người lại càng có thiên tư cao, làm bọn hắn kinh diễm tán thán, vô cùng ghen tỵ, nhưng mà hôm nay, khi nhìn thấy được một đám người bị nghẹn đến đỏ bừng cả mặt, lại không có cách nào nhấc được Thanh Nham kia lên, ngược lại cảm giác rất là mới mẻ.
Dưới đáy lòng, đã có phán đoán đại khái đối với tương lai của nhóm học sinh đứng chót thư viện này!
Phế vật như vậy, đừng nói là được Thần Tông Đạo Thống chọn, sợ là ngay cả Thủ Dạ Cung cũng không muốn nhận bọn họ.
Mà lúc các đệ tử Nguyên Chấp Đình kia đang thử nghiệm thì Phương Thốn cũng đang âm thầm quan sát, chỉ thấy Thanh Nham kia cao cỡ nửa người, vững vàng sừng sững đứng đó, trọng lượng phải nặng khoảng trăm cân, nhìn những người đệ tử Nguyên Chấp Đình vắt hết óc suy nghĩ cũng không thể di chuyển được Thanh Nham một chút nào, trong lòng hắn đã có những nhận định chung về sự chệnh lệch giữa nhóm học sinh đứng đầu và nhóm học sinh đứng cuối này...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất