Chương 564: Đạo cũng là đạo, không phải đạo vĩnh hằng (2)
Khi đủ loại ý kiến của Hoàng Thành, Lân Thành, Tước Thành, lão kinh viện Triều Ca lần lượt đưa ra, đã từ từ hình thành một thể thống nhất lớn, chính là Thanh Giang bên này, trải qua bàn luận và ý kiến phân chia cẩn thận, tiếng phản đối cũng lập tức ít đi rất nhiều.
Thế là kết quả sau cùng chính là tất cả mọi người đang chờ Nguyên Thần Vương cho chủ ý quyết định.
Sau đó trong Nguyên Thần Cung rốt cuộc có kết quả xuất hiện.
Nguyên Thần Vương hôm đó cảm xúc sụp đổ: “Ta cũng không muốn đồng ý, nhưng ta không dám…”
Được sự chấp thuận của Nguyên Thần Vương, vấn đề ngay lập tức được đưa vào chương trình nghị sự.
Mà những chuyện đại tiên hội lục tông Thanh Giang quan tâm trước đây cũng không cần cân nhắc nữa, bởi vì trong Nguyên Thần Cung đã hạ xuống pháp chỉ, sau ba tháng sẽ tổ chức đại tiên hội trong Nguyên Thần Cung, so sánh với “đại tiên hội” Thanh Giang, tiên hội này mới thật sự được xưng tụng một chữ lớn, nhất thời nhiều phái nhiều tông Nguyên Thần Quốc đều cảm xúc tăng mạnh, vung tay vung chân, chuẩn bị tiên hội này…
Trong lòng mọi người đều hiểu tiên hội này vốn sự kiện bàn định với Yêu tôn phía nam kia.
Một cuộc tiên hội của Thanh Giang lập tức trở thành tiên hội của Thần Quốc, lục tông Thanh Giang cũng kích động không thôi, nhất là bây giờ thanh danh sáu người ở Thanh Giang ngày càng hưng thịnh, hai lão thần tiên của Thủ Sơn Tông cùng đám gia tộc kia của Thanh Giang gần đây quật khởi, đều dồn hết sức chuẩn bị thống ngự, trong hồng trần luôn không thiếu người có tầm nhìn xa, một chút gió cũng có thể đoán được thời cơ quý báu, cuối cùng cũng phải đến.
…
…
“Kiến thức của lão tiền bối quả thực phi phàm…”
Mà trong Trảm Thi Quan bây giờ, Phương nhị công tử tay nâng đạo thư, vẻ mặt đầy vui vẻ.
Ông lão câu cá cười ha ha nói: “Ta giảng kinh diễn giải cho tiểu hữu, không biết có giúp được tiểu hữu giải được nan đề kia không?”
Phương Thốn cười đáp: “Dù không trúng thì cũng không xa.”
Ông lão vuốt râu cười to: “Có thể giúp chuyện này vậy thì rất tốt.”
Vừa nói chuyện thì đã quay đầu đi, nhìn qua lưỡi câu rỗng tuếch, thở dài.
“Lão tiền bối giúp ta một tay, vô cùng cảm kích, nhưng không biết tiền bối lại đang ưu sầu chuyện gì?”
Phương Thốn nhìn về phía ông lão, tò mò hỏi.
“Haizz, ta cũng có cái nan đề không giải được, cho nên chỉ có thể ở đây câu cá.”
Ông lão trầm thấp than thở một tiếng, vẻ mặt có hơi sa sút.
Phương Thốn cười nói: “Vậy nói ra thảo luận một chút?”
Ông lão cười lắc đầu: “Đề này sợ rằng không thảo luận ra…”
Phương Thốn càng hơi tò mò nói: “Tốt xấu gì cũng nói ra nghe thử!”
Ông lão cười, im lặng một lát mới xoay đầu lại, nhìn Phương Thốn nói: “Như thế nào là đạo?”
Phương Thốn im lặng một chút, vừa muốn mở miệng đã nghe ông lão vung cần câu trong tay kia lên nói: “Nếu như ngươi lại trả lời lão phu chữ đạo gì đó viết thế nào, gậy tre này của lão phu sẽ phải quất vào trên đầu ngươi…”
“Chuyện này…”
Phương Thốn nghẹn họng một chút, trong lòng cũng hơi do dự.
Sau đó hắn trả lời: “Đạo không nói được, có thể nói ra thì chính là tiểu đạo.”
“Hả?”
Ông lão nghe vậy, lập tức hơi ngẩn ra, vô ý thức nói: “Giải thích thế nào?”
“Không gì có thể giải thích.”
Phương Thốn ngẩng đầu nhìn ông lão, nói: “Dù cho có lời giải, đó cũng sẽ không phải chữ thông thường.”
“Ta cảm thấy ngươi giống như vẫn đang tranh cãi…”
Ông lão sững sờ nửa ngày, thì thào nói: “Nhưng ta lại cảm thấy đòn khiêng thực sự rất khéo…”
“Thiên địa vị khai viết chi vô, thiên địa vạn vật viết chi hữu!”
Phương Thốn trầm thấp than thở một tiếng nói: “So sánh với tiền bối, chút kiến thức này của vãn bối bây giờ không có tư cách đàm luận cái gọi là đạo, nhưng cho dù thế nào, ở trong hồng trần của ta người nhìn ra, nếu thật sự có gì có thể lấy “đạo” mà xưng, đó ít nhất cũng phải là có lĩnh hội được không, có thể dùng dùng để nhìn rõ tất cả con đường biến hóa ảo diệu giữa trời đất không, mới có thể xưng là “đạo”…”
“…”
Nói ra hết những lời này, Phương Thốn lắc đầu, thu lại đạo thư, chắp tay sau lưng đi về nơi xa.
Hắn không nhìn ông lão ngồi bên dòng suối ngẩn người kia, một trái tim vẫn đang đập thình thịch, khó nén sự căng thẳng.
Vài câu không tầm thương như vậy, cho dù là trải qua biến đổi ngôn ngữ củ bản thân, thậm chí cố gắng kéo thấp một chút huyền diệu trong đó, nói cho ông lão nghe lĩnh hội sâu nhất của thế giới này với “đạo”, hắn cũng vẫn còn có hơi lo lắng sấm chớp sẽ đánh xuống…
“Còn may, ta có người huynh trưởng…”
“Tất cả những điều không hợp lý đều có thể giao cho vị huynh trưởng kia…”
“Cho nên cho dù bị trời phạt cũng sẽ rơi xuống trên người vị huynh trưởng kia của ta trước nhỉ?”
Thời gian ba tháng chuẩn bị đã nhanh chóng trôi qua.
Thời gian diễn ra Nguyên Quốc đại tiên hội đang đến gần, các luyện khí sĩ từ các quận của của Nguyên Quốc đều đã khởi hành từ Bạch Sơn đến Thần Cung, quận Thanh Giang là quận do Phạm Lão tiên sinh cai quản lúc còn sống nhưng khi vừa mới mất thì thất tộc đã bị trị tội do cấu kết với Yêu Tôn, chuyện này được đặc biệt chú ý đến, trước đó một tháng lục tông Thanh Giang tính cả mười hai thế gia mới, quận phủ và văn thư cùng các đại thần và tướng lĩnh dũng mãnh cưỡi mây đạp gió hoặc là ngự kiếm ngồi thuyền hướng thẳng đến ranh giới của Nguyên Thành của Nguyên Thần Quốc.
Người ở thành Thanh Giang đã nhiều như vậy rồi lại còn cộng thêm các thư viện của các quận và thành huyện khác nhau cùng với một số gia tộc ở ẩn, thế gia tư truyền lại pháp thuật… cho nên số lượng người vô cùng đông, không cần nghĩ cũng biết Nguyên Thành và một số thành nhỏ xung quanh trong chốc lát đã trở nên náo nhiệt đến nhường nào, đối với bá tánh ở Nguyên Thành mà nói dường như chỉ trong thời gian ngắn ngủi họ đã gặp được những luyện khí sĩ mà đáng lẽ phải dùng cả đời mới có thể gặp hết.
Còn về phần các chư tu khi đến Nguyên Thành cũng không phải ai cũng có tư cách được Nguyên Thành trực tiếp tiếp đón, đại đa số họ đều tự tìm chỗ ở cho riêng mình hoặc là thuê phòng trọ, chỗ nào cũng có hình bóng của các luyện khí sĩ thậm chí còn có một số người không thể tìm được một nơi để nghỉ ngơi đã sống luôn ở cạnh bờ suối ngoài thành.