Chương 566: Yêu sứ Nam Cương (2)
“Ai dám phá hỏng chuyện này chính là đang đối đầu với bổn tọa!”
“Mau ban hành một mệnh lệnh nghiêm khắc, để đám người chân lấm tay bùn đó đừng làm loạn nữa, chém giết yêu ma báo thù cái gì chứ…”
“Sau này Nam Cương sẽ là bạn bè, cần phải ân cần đối đãi và thể hiện lòng tự tôn của dân tộc chúng ta!”
“Nếu như có người không quan tâm đến đại cục, hành xử bất cẩn…”
“Đao này của bổn tọa có lẽ phải giết người rồi!”
…
Tất cả thuộc hạ khi nghe lời đều sửng sốt, không dám sơ suất và vội vã đi thông báo khắp nơi, tuân thủ nghiêm ngặt.
Đây là chiêu giết gà dọa khỉ thậm chí nếu như bắt được vài con tốt nhỏ cũng sẽ trừng trị nghiêm khắc.
Nhưng cũng chính vì vậy mà nhiều người bỗng nhiên hoảng sợ, hóa ra ở Nguyên Thần Quốc việc diệt yêu trừ ma luôn là điều đúng đắn nhất hoặc nhiều người sẽ vì lợi ích của bản thân mà tha cho yêu ma nhưng từ trước đến giờ việc diệt trừ yêu ma chưa bao giờ là một vấn đề rắc rối, bây giờ mệnh lệnh của tiên sử Ngọc Cơ đã được đưa ra mặc dù có nhiều luyện khí sĩ cảm thấy có chút bị bó buộc chân tay nhưng cũng không có cách nào làm khác được.
Ngược lại với họ, những yêu tộc đến từ phía nam và những yêu tộc các nơi khác đều cảm nhận được thiện chí của Nguyên Thần Quốc, ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
…
…
Trong Vãn Hương Cư ở Nguyên Thành.
Lễ hội hoa đăng là ngày rất náo nhiệt vì vậy mà có rất nhiều luyện khí sĩ đến Nguyên Thành và chính điều này cũng khiến Nguyên Thành trở nên sôi động hơn bao giờ hết, với tư cách là thanh lâu được ưa chuộng nhất nhất ở Nguyên Thành, Vãn Hương Cư ngày nay càng ngày càng thể hiện rõ bản lĩnh, khi đèn vừa được thắp lên quan nhân đứng đầu bảng ở Vãn Hương Cư tỏa sáng nhất ở trên tầng hai cùng với các anh tài từ khắp nơi đến sẽ chọn người để luận thơ.
“Ta bỏ ra mười linh đan mời Giai m cô nương cùng luận thư kinh…”
“Ha ha, ta có ba mươi hạt giao châu chỉ muốn gặp mặt Giai m cô nương một lần để uống trà thưởng trăng…”
“Chư vị thật lỗ mãng, ta có tập thơ mới muốn mời cô nương cùng bình phẩm…”
Các luyện khí sĩ đến từ khắp nơi hoặc con nhà thế gia đều tham gia vào cuộc vui, tranh giành la hét vô cùng náo nhiệt.
Đột nhiên đúng lúc này cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra, một giọng nói thô bạo vang lên: “Ha ha, lão tử mang theo năm trăm lượng vàng, cô nương này hôm nay sẽ là của ta, chỗ này ta cũng bao luôn vì vậy xin mời chư vị…”
Tất cả quan khách đều sửng sốt, vừa nhìn thấy ngoài cửa lúc này bảy tám cường giả vạm vỡ cơ bắp xuất hiện, cả người như thép sắt, trên người đều có khí thế hung hãn đặc biệt một trong số ít bọn họ trên cổ không phải là đầu của người mà là đầu của một con sói, con gấu tất cả đứng ở đó, khí phách trên người bọn họ làm cho tất cả mọi người thở không ra hơi.
“Yêu tộc ư?”
“Đúng là yêu tộc rồi, bọn họ cũng đến thanh lâu sao?”
Tất cả các quan khách đều ngạc nhiên và không biết phải phản ứng thế nào.
“Yêu tộc… sao yêu tộc lại đến…”
Còn tú bà đứng ở trên lầu đang mỉm cười đón khách lúc này cũng trở nên kinh ngạc, bà ta cũng chỉ là người bình thường nên khi nhìn thấy yêu tộc, hai chân đã mềm nhũn ra.
Trên tầng hai cô gái xinh đẹp mang khăn che mặt chậm rãi nhăn lại mày rồi nhẹ nhàng đứng lên nói: “Giai m chỉ là một người cõi trần, gối ngàn người bằng ngọc bích, là một người bình thường nhưng dù sao bản thân cũng còn có chút khí phách, cao lùn béo gầy, giàu hay nghèo chỉ cần trả ngân lượng thì đều có thể ngủ với ta nhưng riêng những người có lông lá dài thì xin thứ lỗi cho bổn cô nương không biết cách phục vụ!”
Quan khách nghe xong có chút giật mình nhưng ai nấy đều vui mừng khôn xiết và đồng loạt vỗ tay tán thưởng.
Nhưng mấy tên hung thần ở ngoài cửa nhìn nhau chế nhạo, tên cầm đầu đột nhiên ném một cái túi da thú, bên trong là mộy đống vàng chói lọi đè át tiếng mọi người sau đó mỉm cười nói: “Chúng ta được tiên sử Ngọc Cơ của tiên điện chào đón vào thành, nói rằng chúng ta có thể đi xem phong cảnh nhân gian và tận hưởng sự thịnh vượng của thành để sau này thuận tiện cho việc kinh doanh thương mại vậy mà khi đến nơi tồi tàn này các người lại không muốn nể mặt?”
“Chúng ta có ngân lượng, hãy đặt ở đây đi!”
“Hôm nay ngươi không muốn cũng phải muốn nếu không thì nằm đó cho ta!”
Chuyện xảy ra ở Vãn Hương Cư cũng đồng thời đang xảy ra ở các nơi khác vào cùng thời điểm.
Huyện Hổ Lĩnh cách Nguyên Thành khoảng một trăm dặm đột nhiên có một vụ án lớn nhưng chỉ là một yêu ma đột nhập vào một ngôi nhà lúc đêm khuya đến lúc trăng tròn liền trở nên điên cuồng rồi ăn sạch năm người trong gia đình đó, tên này bị đội yêu ti tuần tra của thành phát hiện, lúc định ra tay nhưng không ngờ sức mạnh của con yêu ma này mạnh đến mức làm đội yêu ti bị thương nặng, vốn dĩ định chạy thoát nhưng lại bị một thư viện đến tham gia Nguyên Thành đại tiên hội bắt gặp, hai sư phụ và bảy học sinh đã cùng nhau chiến đấu cuối cùng đã hạ gục nó.
“Lãng lãng càn khôn, ở Nguyên Thành sao lại xuất hiện bi kịch yêu ma ăn thịt người như vậy?”
Nhìn thấy việc làm xấu xa của con yêu ma, vị tọa sư của thư viện tức giận rồi hét lớn: “Chém nó cho ta!”
Một học sinh bên cạnh thuyết phục: “Bây giờ là lúc Nguyên Thành và Nam Cương đang đàm phán đại sự, nếu trực tiếp giết e rằng sẽ gây ra phiền phức, bây giờ nhân chứng vật chứng đều có đủ lại bị chúng ta đánh bại vậy chi bằng trói lại rồi áp giải tới Nguyên Thành rồi giao cho yêu ty xử lý?”
Vị tọa sư này nghe vậy cũng có lý nên chỉ đành đồng ý, đúng lúc định làm vậy thì nhìn thấy yêu khí cuồn cuộn ở trên không, có khoảng chục con yêu ma đã đến đây, một trong số đó có khí thế vô cùng hung hãn, đây là trưởng lão yêu tộc ở cảnh giới Kim Đan, khi vừa nhìn thấy cảnh này hắn ta lập tức ra lệnh cướp người và hét lên: “Chúng ta được Nguyên Quốc mời đến để đàm phán, ngươi lấy đâu ra lá gan dám tự ý bắt người của ta, mau thả người ra nếu không đừng trách ta phản công ra tay nặng với các người...”