Chương 567: Đến lượt ta rồi
Vị tọa sư vừa kinh ngạc vừa tức giận hét lớn: “Yêu ma ăn thịt người, mọi người đều chứng kiến vì vậy nó phải bị đưa về yêu ti để xét xử, ai dám ngăn cản?”
Trưởng lão yêu tộc lạnh nhạt nói: “Nhân tộc gian trá, làm ra không ít chuyện hại người vì vậy cho dù là thẩm vấn thì cũng nên là do yêu tộc của ta thẩm vấn, bây giờ hãy mau thả người ra nếu không việc đàm phán sẽ bị hủy bỏ và các người sẽ không bao giờ có liên quan gì đến yêu tộc Nam Cương của ta nữa...”
Nói xong hắn ta vẫy tay ra lệnh cho người ở bên cạnh đi cướp người về.
...
...
Còn ở nơi khác trong sân nhỏ tao nhã ở Nguyên Thành một nhóm các môn phái kiệt xuất từ khắp nơi đến đang ngồi trong đại sảnh nói chuyện về một số giai thoại thú vị, đang nói chuyện vui vẻ thì thấy một người mặc áo choàng đen cười nói: “Ta nghe nói các vị huynh đệ đang nói chuyện rất mạch lạc nhưng có một vài chỗ vẫn chưa rõ, nhân tộc các người trời sinh ra đã yếu ớt mặc dù là sinh linh đầu tiên có tiên khí mạnh nhất nhưng lại không biết cách sử dụng, ngọc ở trong bụi không bằng yêu tộc của ta, sinh ra đã có sức mạnh thần thông lại thân cận với đại đạo!”
Các môn phái Thiên Kiêu đều bật cười khi nghe vậy, bởi vì nghe theo lời dặn dò của trưởng môn nên họ đang cố gắng kết bạn với những vị khách yêu tộc này, có người nói: “Nhân tộc sinh ra đã có linh khí bẩm sinh, mặc dù không thần thông nhưng có thể học bảy bộ kinh và phát triển ra thành nhiều pháp bảo, nếu như có bản mệnh kinh sau đó học pháp thuật từ đó cộng thêm việc chăm chỉ tu luyện thì sẽ có phép thần thông hơn người, e rằng còn cao hơn bản mệnh thần thông của yêu tộc!”
Vài vị công tử trong đám yêu tộc nhìn nhau cười rồi nói: “Nếu đã như vậy chi bằng cùng nhau xuất chiêu so tài?”
Các môn phái Thiên Kiêu mỉm cười nói: “Hữu lễ!”
Sau khi nhượng bộ một người của Thiên Kiêu mang “võ kinh” ra hiện trường.
Trong yêu tộc, một người mặc áo choàng đen cũng bước ra, hai người đứng đối diện cúi đầu chào nhau.
Vị Thiên Kiêu tu luyện “võ kinh” cầm giáo trên tay cười nói: “Mời vị huynh đệ yêu tộc này, ta tên là Vương Chí từ nhỏ đã luyện võ, yêu tộc sinh ra đã có móng vuốt mạnh mẽ và hàm răng thép còn nhân tộc chúng ta lại yêu thích dùng binh khí, ta là luyện giáo năm mươi năm nay và cũng tu luyện đạt đến giáo pháp tam đạo, một lát nữa khi thi triển có thể giết người vì vậy vị huynh đài hãy cẩn thận chứ nếu bị thương thì ta không thể trốn tránh trách nhiệm.”
Tên yêu tộc mặc áo đen cười nói: “Rất mong hạ thủ lưu tình!”
Hai người bắt đầu ra tay, Vương Chí dùng đầu rồng gõ xuống đất, đây chính là nghi thức của người luyện “võ kinh”, khi binh khí chạm xuống đất chứng tỏ người dùng không có ác ý sau đó mới tung đầu ngọn giáo lên chỉ đánh vào ba điểm trên ngực của đối thủ theo chiều ngang.
Yêu tộc mặc áo đen vẫn đứng im tại chỗ chờ đến khi ngọn giáo lao đến đột nhiên ngực của hắn ta xẹp xuống, hình dạng người liền biến mất, ngọn giáo đâm trúng áo choàng đen của hắn ta nhưng không có gì hết còn ở bên trong chiếc áo choàng của hắn ta đột nhiên có một bóng đen lao ra, đó là một con trăn đen khổng lồ lao thẳng về phía trước, như một ánh đèn vụt qua nó cắn thẳng vào cổ của Vương Chí sau đó nhanh chóng thu lại và biến thành hình người.
“Không hay rồi…”
Các môn phái đều hết sức kinh ngạc mà đứng dậy nhìn, trên cổ của Vương Chí xuất hiện một lỗ thủng lớn, không còn chút sinh khí nào.
Mọi người tức giận hét lên: “Vốn dĩ là cuộc so tài vậy mà ngươi lại dám ra tay giết người?”
Tên yêu tộc mặc áo đen lấy ra một chiếc khăn tay nhẹ nhàng lau miệng rồi nói: “Thật là kỳ lạ, nếu đã là so tài thì sao phải lưu thủ?”
Các yêu tộc khác đều lắc đầu nói: “Đúng vậy, ở yêu tộc bọn ta nếu đã so tài thì phải dốc hết sức.”
“Đã nói là ra tay vậy mà còn khách khí thì không phải là lừa đảo sao?”
…
Bọn họ cười lớn định rời đi nhưng môn phái Thiên Kiêu làm sao có thể bỏ qua như vậy được, sắc mặt đối phương lập tức thay đổi lạnh lùng nói: “Ta tuân lệnh của Yêu Vương nên mới đến so tài với súc vật hai chân các người, đúng là các người chỉ biết nói chuyện trên giấy đến khi ra tay chết chóc hay bị thương là điều khó tránh khỏi, lẽ nào các người định trở mặt bắt ta ở đây sao?”
Sắc mặt của môn phái Thiên Kiêu biến đổi trầm trọng nhưng khi nghĩ đến mệnh lệnh của tiên sử Ngọc Cơ bọn họ lại thấy khó xử…
…
…
Ở một nơi khác của Nguyên Thành, một đám yêu ma đang vội vàng chạy trốn, phía sau chúng có người truy sát, thị vệ của Nguyên Thành rất nhanh đã phát hiện ra rồi vội vàng chạy tới hỏi thăm, nghe đám yêu ma cầu cứu rằng muốn đi vào thành để tìm yêu sứ Nam Cương nhưng đám người phía sau lại chạy tới vội vàng hét lớn: “Đám yêu ma này không lâu trước đã giết người ở Lăng Châu, chúng ăn hết bá tánh ở thôn rồi luyện chế yêu đan, ta đang đợi yêu ti của Lăng Châu đến bắt chúng nhưng thật không ngờ khi biết chuyện về cuộc đàm phán hòa bình bọn chúng lại chạy đến Nguyên Thành để xin sứ giả yêu tộc cứu chúng.”
Thị vệ đột nhiên khó xử, yêu tộc cũng đã đến thành rồi vậy người này nên bắt hay thả?
…
…
Trong khoảng thời gian ngắn đã xảy ra rất nhiều chuyện tương tự, thật sự là rất đau đầu, rất nhiều môn phái đã nhận ra điều này mà sốt sắng viết thư cho tiên sử mong tiên sử thu hồi lại tôn chỉ sau đó kết án những người này rồi giao cho Yêu Vương để chúng phải nhận bản án và bị trừng trị nghiêm khắc, vốn dĩ yêu tộc và nhân tộc đã ghét nhau, tính tình không hợp bởi vậy vì lợi ích của đàm phán hòa bình, hai bên vẫn nên kiên nhẫn và thấu hiểu hơn và không được làm cho tranh chấp này trở nên nghiêm trọng hơn!
Tiên sử Ngọc Cơ cũng đã đồng ý.
Còn những người ở Nguyên Thành sau khi nhận lệnh của tiên sử Ngọc Cơ ai nấy đều nhẫn nhịn không dám khiêu khích yêu tộc để tránh tai họa.
Đương nhiên trong sự im lặng chết chóc này, không thể tránh khỏi một số người không thể chịu đựng được.
…
…