Chương 568: Đồ đệ vô lễ
Ở trong Vãn Hương Cư, tú bà nhìn thấy bao hoàng kim chói lóa thì sáng mắt, bà ta nháy mắt với Giai m cô nương: “Hiện tại Nguyên Thành đang thực hiện lệnh không gây phiền phức, đối phương hào phóng cho nhiều tiền như vậy cô nương hãy cố nhẫn nhịn một chút…”
Giai m cô nương tức giận hét lên: “Ma ma đúng là không dưng lại muốn đi cấu kết với súc sinh sao?”
Tú bà bị nói như vậy thì vẻ mặt trở nên khó coi.
Còn yêu ma đến mua vui vừa nghe vậy thì vô cùng tức giận, tên cầm đầu đột nhiên tiến lên giơ tay lên trực tiếp nắm lấy Giai m tiên nữ kéo tới trước mặt, ánh mắt quét quanh cổ và ngực trắng mịn, liếm môi rồi cười nói: “Lúc ông đây ở Nam Cương, các tiên tử có cơ sở tu luyện không biết đã bị chơi bao nhiêu lần, một lần có thể chơi vài người vậy mà khi đến Nguyên Thành lại bị ghét bỏ nhưng chúng ta tiêu tiền vào đây thì lấy đâu ra lựa chọn cho các người vậy?”
Nói xong hắn ta cười to rồi đi thẳng vào phòng.
Sáu bảy con yêu ma đi theo phía sau hắn ta hét ầm lên và cùng nhau đi vào phòng.
Những vị khách xung quanh đã rất sốc khi chứng kiến điều này, nhiều người tỏ ra tức giận nhưng chưa kịp nói thì đã có người thở dài: “Chư vị bình tĩnh, những người bạn đến từ Nam Cương của chúng ta cũng đã tuân theo quy tắc là phải tiêu tiền, tiên sử đã có lệnh chúng ta không được gây hiềm khích với những người bạn yêu tộc, nếu như chúng ta ra tay thì sẽ phá hỏng cuộc đàm phán hòa bình của tiên sử bởi vậy chi bằng chúng ta… đổi chỗ khác chơi?”
Mọi người nghe vậy chỉ biết nhìn nhau một cách bất đắc dĩ.
“Biết điều gì làm ta thấy phiền nhất không?”
Trong bầu không khí đang bị đè nén, mọi người ai nấy đều thấy tức giận nhưng chỉ có thể chịu đựng bỗng có một giọng nói lười biếng vang lên, khi mọi người ngẩng đầu nhìn lên thì thấy một thanh niên mắt ngái ngủ bước ra, vừa nói chuyện vừa cầm thắt lưng với nét mặt không hài lòng: “Phiền nhất chính là phải dùng vàng để cạo râu…”
Vài yêu ma ngay lập tức hướng ánh mắt về phía hắn ta.
Tên cầm đầu yêu ma nheo mắt lại hỏi: “Ngươi đến từ phái nào?”
“Ta sao?”
Vị công tử với thắt lưng chỉnh tề ngẩng đầu lên nhìn rồi đột nhiên nở nụ cười, bộ dáng nhanh như chớp, liền đến trước mặt tên yêu ma và cũng không đợi được tên yêu ma này phản ứng trở lại đột nhiên trở về nơi ban đầu với một cô gái trong vòng tay, chính là Giai m cô nương vừa bị tên yêu ma bắt được lúc nãy.
Đặt tay lên eo của Giai m cô nương rồi đưa tay lên và siết chặt chiếc cằm mềm mại và nói một cách thờ ơ: “Kể từ khi bị đám người chặn đường năm đó, ta đã suy nghĩ về điều đó cho đến tận bây giờ, không ngờ rằng cho đến ngày hôm nay cuối cùng...”
Đột nhiên xoay người lại một tờ giấy bay ra rồi “phụt” một tiếng bị đóng đinh chắc lại ở trên tường.
Hắn ta hất cằm, vẻ mặt đầy ngạo mạn: “Ta cũng có lúc cầm tiền đi đập người khác!”
“Lão ma ma, hôm nay ta sẽ bao hết các cô nương ở Vãn Hương Cư!”
“Ghi vào là Lạc Thủy Tông của Thanh Giang!”
“Rào rào!”
Thấy dáng vẻ ném… nghìn vàng của vị công tử văn nhã hào phóng kia, tất cả mọi người trong Vãn Hương Cư đều đã hoàn toàn bị chấn động kinh ngạc, nhất là vị Giai m cô nương được hắn ta ôm trong lòng. Hơn nữa nhìn gương mặt say khướt kia của hắn ta hiển nhiên cả người cũng đã choáng váng, những công tử thế gia hoặc đám luyện khí sĩ khác trong lầu lại càng giống ngốc hơn. Sau khi ngây ra mất một lúc, đột nhiên cao giọng hét lên.
Tuy họ cân nhắc lợi hại, không dám nhúng tay vào chuyện này, nhưng cũng không thể ngăn cản họ đi theo góp vui!
“Đồ khốn, dám gây phiền phức cho chúng ta…”
Còn một đám yêu ma tới mua vui, sau khi ngẩn ra một lúc thì cơn giận dữ trong lòng lại nổi lên.
Con sói đầu đàn đứng đầu yêu tộc kia đột nhiên hét to một tiếng rồi thân hình bay vút lên, áo bào của bản thân căng nứt, lộ ra nửa người nửa sói, khí thế hung ác xung quanh tóm lấy công tử trên lầu kia, yêu tộc khác cũng lần lượt phản ứng cùng xông tới.
Trong lúc nhất thời, mọi người trong cả lầu đều hoảng sợ, cuồng cuồng la to.
“Ha ha ha ha…”
Còn vị công tử kia lại không thèm để ý chút nào. Trong tiếng cười lớn, hắn ta ôm vị Giai m cô nương kia, thân hình phiêu diêu, trong tay còn có một cây bút màu đỏ thắm. Trong kẽ hở khi lũ yêu kéo tới, hắn ta thở một hơi, trên quầy có giấy và bút mực dùng để gửi gắm tình cảm tri ân với khách bị một hơi này của hắn thổi tới soạt soạt, bay loạn trên không trung.
Hắn ta chân đạp hư không, một tay ôm giai nhân, một tay cầm bút vung mực viết. Trong ánh chớp, say sưa trong niềm vui tràn trề, ngay lập tức hắn ta đã viết vài chữ, sau đó thân hình hơi gập lại, đưa theo muội tử đáp xuống lầu hai, quay người đi về phía phòng ngủ.
Còn đám yêu ma kia vẫn giữ vẻ ngang ngược của mình, ngơ ngác đứng giữa sân mà lại không nhúc nhích chút nào.
Mọi người giương mắt nhìn mới phát hiện, trên đỉnh đầu của mỗi con yêu quái đều có một tờ giấy, bên trên viết một chữ “lễ”.
Chỉ một chữ đã chấn trụ được yêu ma, cũng giống như phù triện khiến chúng không thể động đậy.
“Viết thật hay… viết thật hay…”
“Thực không ngờ được Nguyên Quốc có nhân vật phong lưu anh tuấn tới độ này…”
“Không biết vị công tử này là cao nhân nơi nào?”
Một đám khách khứa trong lầu nhìn những con yêu ma thân hình cứng đờ, vẻ mặt tức giận, nhưng lại vẫn không thể cử động, dường như khó có thể tin được. Những con yêu ma này thoạt nhìn đều rất hung ác điên cuồng, không ngờ lại bị một vị công tử tiện tay viết chữ là có thể trấn áp được? Sau một lúc sửng sốt mới đột nhiên cao giọng hô lên, ngoài sự kích động cũng không khỏi nghe ngóng hỏi thăm xung quanh, trên mặt đều tràn đầy vẻ ngưỡng mộ.
Có người biết được thân phận của đối phương thì kích động đứng lên, nói: “Các người đúng là không biết, vị công tử kia chính là Hạc công tử, Hạc Chân Chương – đại đệ tử chân truyền của Lạc Thủy Tông ở Thanh Giang cực kỳ hưng thịnh như mặt trời ban trưa hiện giờ đó…”
“Hóa ra là hắn ta…”
“Hạc Chân Chương được người ta gọi là một trong lục tử Thanh Giang, quả nhiên bất phàm…”
Nhất thời mọi người đều kích động, truyền tai nhau cái tên Hạc công tử.
…
…