Chương 569: Đồ đệ vô lễ (2)
Còn ở huyện Hổ Lĩnh, trưởng lão yêu tộc kia đột nhiên lộ ra hung tướng, muốn đoạt yêu từ trong tay đám sư trưởng của thư viện kia. Họ đều là một thân hung khí, thân thể của yêu mạnh mẽ. Còn một đám người thư viện kia, hai vị tọa sư cũng chỉ là mới vào thần cảnh, đám đệ tử thì đa số là Luyện Tức cảnh thì sao có thể là đối thủ của những yêu ma này. Vì vậy liền có xu hướng bị bao vây ngay lập tức, hiển nhiên khó có thể ngăn cản được việc chém giết.
Ở đằng xa đã có đội ngũ tập yêu tư lặng lẽ thò đầu ra, quan sát từ phía xa.
Dù gì bây giờ vẫn là một mùa thu nhiều chuyện xảy ra. Tập yêu tư ở Nguyên Thành phản ứng rất nhanh, nhưng bỗng thấy trường hợp khiến người ta đau đầu ở mức độ này, lại nhất thời đau răng không thôi. Quan trên đã nghiêm lệnh không được hiềm khích với sứ giả yêu tộc, vậy bản thân những người này nên làm thế nào?
Đang trong lúc quan trọng thì thấy phía Đông có một rặng mây đỏ từ từ trôi tới.
Người trong mây tới gần, vẻ thần tiên hé ra trên người, đáp xuống một cách tiêu sái. Lũ yêu tộc nhận thấy sự lợi hại của người đó bèn vội vàng dừng tay, còn tập yêu tư phía xa thấy vậy cũng chạy vội tới thì thấy hơi mây tản ra, một đám tu sĩ từ trong đi ra, già có trẻ có, tu vi đều vô cùng thâm hậu. Người đi đầu lại là một nữ tử lộng lẫy, nước da giống như băng tuyết…
“Chư vị đạo hữu, vì sao xảy ra tranh chấp?”
Nữ tử đó đi xuống hành lễ với tọa sư của thư viện rồi thản nhiên nhìn lướt qua đám yêu tộc kia.
Những sư đệ sư muội đằng sau đã lần lượt trị thương cho những học sinh kia.
“Tiên tử minh giám, đám yêu này vào thôn ăn thịt người, bị ta bắt gặp, vừa mới bắt được, định giao cho tập yêu tư xử lý…”
Vị tọa sư kia thấy tướng mạo đối phương thì biết ngay lai lịch bất phàm, bèn vội nói đầu đuôi sự việc với vẻ tức giận.
“Chuyện này có nhiều điểm kỳ lạ, hơn phân nửa là những người thôn này vu cáo hãm hại, sao dám tùy tiện bắt người của bọn ta?”
Trưởng lão yêu tộc kia vẫn đầy lo lắng, lạnh giọng quát: “Lùi một vạn bước mà nói, tuy là thật sự có chuyện lạ thì cũng nên do yêu tộc ta tự xử lý. Ha ha, nhân tộc các người xảo quyệt vạn phần, bọn ta không tin được các người. Vị tiên tử này diện mạo trời sinh xinh đẹp,… Ha ha. Đây vẫn là chuyện của bọn ta với tập yêu tư Nguyên Thành, ta thấy vị tiên tử này vẫn là nên đi đường của mình đi, đừng có dây vào rắc rối!”
Nữ tử nhất thời nhíu mày nhìn lướt qua đám tập yêu tư bên kia.
Một vị sư muội bên cạnh nàng ta thấp giọng nói: “Mạnh sư tỷ, đàm phán quả thực là đại sự, lại càng không dễ dàng gì…”
Nữ tử họ Mạnh kia nhíu mày, lúc sau mới nói: “Đàm phán đích thực là đại sự, nhưng luôn có những người cố gắng trở thành kẻ nhu nhược khi hành sự. Khi vị công tử kia phí công suy nghĩ, muội thì thúc đẩy chuyện này là vì để thấy được mị yêu quỳ gối đúng không?”
Nàng ta vừa nói vừa chậm rãi đi về phía trước.
“Các người nhất định muốn tới đón người?”
Thân hình nàng ta khẽ động thì đã xuất hiện trước mặt đám yêu ma đang bày ra vẻ mặt kiêu ngạo, toàn thân đầy vết máu kia. Bàn tay mảnh mai thon thon ấn xuống, thần thức vừa động đã nhìn được huyết nhục trong cơ thể yêu ma này. Đôi mi thanh tú lập tức dựng thẳng, mặt mày đều lạnh, đột nhiên nàng ta lật bàn tay đập xuống, khiến hai mắt của yêu ma kia trợn trắng, thần hồn tan vỡ rồi chết. Nàng ta quay người lại nhìn đám nha sai tập yêu tư mà quát: “Đưa thi thể về, huyết nhục bách tính trong bụng nó chính là bằng chứng!”
Mọi người đều ngạc nhiên, đám yêu ma kia thì càng tức giận hơn, chúng lần lượt tiến lên quát to: “Ngươi lại dám…”
“Những người này tới đây cướp người, hơn phân nửa là đồng bọn!”
Nữ tử kia quay đầu nhìn, ngắt lời những yêu ma này: “Bắt hết, thẩm vấn rõ ràng xong thì bảo yêu tới lấy người!”
Lũ yêu kinh hãi, còn chúng đồng môn phía sau nàng ta thì đã đánh bạo chạy lên.
Trong lúc này, ngay cả trưởng lão phía sau tu vi rõ ràng cao hơn nàng ta cũng không lên tiếng ngăn cản mà còn sẵn sàng ra tay.
“Vị… vị tiên tử này là…”
Thấy cảnh này, những tọa sư và học sinh của thư viện kia vừa mừng vừa sợ, kích động không thôi.
“Coi như các người may, đuổi kịp được Mạnh sư tỷ nhà ta!”
Một vị đệ tử tông môn giúp đám học sinh thư viện trị thương xong thì có chút kiêu ngạo nói: “Sau khi tới Nguyên Thành cứ yên tâm. Nếu có người lấy chuyện này gây rắc rối, làm khó các người thì cứ tới Cửu Tiên Tông tìm Nguyệt tiên tử, Mạnh Tri Tuyết!”
…
…
Trong hội tiểu tiên của môn phái Thiên Kiêu ở Nguyên Thành. Thấy Vương Chí chết thảm, còn một lũ Thiên Kiêu yêu tộc lại chẳng ra sao, một đám môn phái Thiên Kiêu cũng giận mà không dám nói. Dù gì quy tắc của môn phái cũng nhiều, tuy họ là Thiên Kiêu chân truyền của môn phái, nhưng cũng không dám đi ngược lại trưởng lão, nhất là ý của tiên sứ. Sao dám biến tiên tiệc, nơi kết nối tình cảm thành chỗ đối đầu gay gắt?
“Ai da…”
Thấy vị Thiên Kiêu yêu tộc kia muốn rời đi trong tiếng cười lạnh, ngồi giữa lại có một cô gái khẽ lắc đầu, thở dài nhìn chúng tu, đều là người quen. Người này đúng là thiên tài của Vân Hoan Tông tới từ Thanh Giang, cũng là Mộng tiên tử Mộng Tình Nhi có danh xưng là đệ nhất mỹ nhân Thanh Giang. Vị tiên tử này lời ăn tiếng nói đúng mực, tính tình hòa nhã đáng yêu, một buổi tiệc của tiên không biết đã khiến bao người sinh lòng ái mộ.
“Mộng tiên tử yên tâm, những yêu tộc này có hung ác điên cuồng hơn nữa thì ta cũng nhất định bảo vệ nàng!”
Thấy Mộng tiên tử nói chuyện, bên cạnh bỗng có người thấp giọng an ủi, bảo đảm với nàng ta.
“Ta có gì mà không yên tâm đâu…”
Mộng Tình Nhi cắn môi, khẽ cười nhìn vị yêu tộc mặc hắc bào đã ra tay giết người kia, nàng ta nhỏ giọng cười nói: “Thật ra ta cảm thấy lời huynh nói cũng có lý. Nếu đã nói muốn động thủ tỷ thí thì còn nương tay gì, đã là nam nhân thật sự thì sao lại sợ liều mạng đánh chứ? Vốn dĩ ta rất ngưỡng mộ người làm sư huynh như huynh, nhưng bây giờ ta lại thấy vị công tử của yêu tộc kia…”