Chương 571: Rất biết gây phiền toái (2)
Mà ở bên trong khách điện Nguyên Thành của yêu sứ, một đám yêu sứ đều đang giận tím mặt. Thanh Giác Yêu Vương phẫn nộ, chợt túm lấy một thị nữ bị phái qua đây hầu hạ, sau đó ngoạm đầu thị nữ đó gây ra tiếng “Răng rắc” làm máu chảy tràn lan cả khuôn mặt thị nữ, rồi hắn ta lành lạnh quát lên: “Nhân tộc lại vô lễ như thế, thậm chí chúng còn dám giết cả người của tộc ta. Thái độ như thế mà có ý muốn đàm phán hòa bình cùng Nam Cương ta là như thế nào?”
Cả đám yêu sứ đều run rẩy, trong lòng run sợ, luôn miệng nói phải.
“Nói với Ngọc Cơ, bản vương tuyệt đối không thể nuốt trôi cơn tức này, bảo hắn ta mau mau giao đầu sỏ khinh người của tộc ta ra đây. Nếu chút thành ý ấy mà hắn ta cũng không có, thì bản vương sẽ lập tức đi ngay. Đàm phán hòa bình với không đàm phán hòa bình cái gì nữa, cứ để cho bọn họ nhìn thấy cái đầu to chết tiệt kia!”
Cả đám yêu chịu sự tức giận của Thanh Giác Yêu Vương đều sợ hãi.
Nhưng vẫn có người to gan, nhỏ giọng hỏi: “Nhưng cuộc đàm phán này...”
Thanh Giác Yêu Vương chợt quay đầu nhìn hắn ta: “Bản vương cần ngươi dạy phải làm gì sao?”
Đám người thuộc hạ nhất thời khiếp đảm.
Những yêu sứ bọn họ là do Nam Cương Yêu Tôn quản lý và được chọn lựa bởi chư tộc trong Chư Mạch, nên họ cho rằng lần này họ qua đây đúng là vì đàm phán hòa bình cùng Nguyên Quốc, thậm chí họ còn nghĩ biện pháp lấy Nguyên Thành làm cơ sở để mở con đường thương lượng cho Đại Hạ. Nhưng họ thật sự không nghĩ tới thái độ của vị Thanh Giác Yêu Vương này lại có vẻ không có ý muốn xúc tiến đàm phán hòa bình, khiến bọn họ không hiểu ra sao cả.
Chỉ là mặc dù trong lòng bọn họ có nhiều nghi hoặc, nhưng bọn họ cũng không tiện nhúng tay.
Dù sao thì cũng chỉ có Thanh Giác Yêu Vương là đến từ Ôn Nhu Hương.
Cũng chỉ có Thanh Giác Yêu Vương mới biết được thái độ thật và nguồn gốc của quyết định lần này của Yêu Tôn rốt cuộc là gì.
...
...
Mà bên tiên sứ Ngọc Cơ thấy rõ thái độ của yêu sứ là kiên quyết tới cùng, thậm chí còn không chấp nhận ý tìm mấy người chịu tội thay đến của họ, cũng nhất thời lộ vẻ làm khó dễ đến mức lại thường. Sau khi cân nhắc hồi lâu, cuối cùng thì chúng tướng Nguyên Thành vẫn thăm dò yêu cầu họ điều tra tất cả các vụ giết người trước đó, chỉ là không ngờ phản hồi bên dưới lại cực kỳ vướng tay chân.
Hạ nhân hồi báo: “Tiên sứ đại nhân, thần tướng Nguyên Thành đều không dám động đến người của Thanh Giang tông môn...”
Vị tiên sứ này giận dữ: “Có bản tọa làm chỗ dựa cho bọn họ, mà sao bọn họ lại không dám động đến?”
Hạ nhân bất đắc dĩ: “Cho thuộc hạ nói thật về tình hình thực tế, bây giờ vị tiểu quận thủ của quận Ô Hà kia đã thay quận thủ Thanh Giang tỏ thái độ kiên quyết, không cho phép người của ta động đến, nên tất nhiên người của ta cũng không dám động đến mấy vị đệ tử tông môn tham dự vào việc này thật...”
“Quận thủ nho nhỏ, hậu nhân Thành Hà?”
Vị tiên sứ này nghiến răng nghiến lợi: “Lập tức sai người bắt ra!”
Người đến không thể làm gì khác hơn là trả lời: “Vị quận thủ này không chỉ là quận thủ, mà còn là… khụ… von riêng của Thần Vương!”
“Ngay cả Thần Vương cũng đáp ứng bản tọa xử lý tất cả theo ý mình rồi, con riêng có là gì?”
Tiên sứ chẳng hề để ý.
Người đến không thể làm gì khác hơn là lại trả lời: “Hắn ta không chỉ là con riêng của Thần Vương, mà còn là... Phò mã của Doanh công chúa trong triều đình...”
“Phò mã chưa vào triều đình, không là gì cả...”
“Hắn ta còn là đệ tử ký danh của nữ tôn...”
“Ký danh cũng không là gì cả...”
“Truyền nhân của trảm thi quan...”
“Hừ, một đám lão đạo giả thần giả quỷ...”
“Vương nữ Hoàng thành, có người nói cũng muốn nhận hắn ta làm đệ tử ký danh...”
“Đến tột cùng bao nhiêu người muốn bảo vệ hắn ta?”
“...”
“...”
“Đây không phải là vấn đề bao nhiêu người muốn bảo vệ!”
Mà hôm nay ở Nguyên Thành, trong một biệt phủ vừa nhìn đã thấy rất hủ bại, tiểu quận thủ quận Ô Hà Vân Tiêu đang thoải mái ngồi ở ngưỡng cửa. Vân Tiêu cười nói với mấy văn thư của Nguyên Thành qua đây hỏi mình về kế hoạch: “Chủ yếu là không thể mở cái miệng này ra được, dù tìm vài cái người chịu tội thay tới thì tâm lý của ta cũng sẽ không thoải mái, nếu không làm lanh lẹ, thì tương lai sẽ bị người trong thiên hạ chửi rủa...”
Văn thư này có hơi khó nói: “Đại công tử, dù sao ông ta cũng là tiên sứ, chúng ta cũng không thể cưỡng cầu làm trái mệnh lệnh mà...”
“Ông ta đã là tiên sứ thì cứ để ông ta đi làm, Nguyên Thành chúng ta không cho ông ta ra người!”
Vân Tiêu khoát tay, cười nói: “Còn nữa, đừng gọi ta là đại công tử, ta không có danh phận...”
Mấy vị kia văn thư đều nở nụ cười, nói: “Ngay cả chủ mẫu cũng thừa nhận công tử, mấy vị tiểu điện hạ cũng rất thân cận với công tử thì có danh phận hay không cũng đâu có gì quan trọng. Mà những văn thư của Nguyên Thành chúng ta cũng coi công tử là chủ, là Kinh Vương điện mà đối đãi mà...”
Vân Tiêu vội vàng cười nói: “Những lời này nên nói riêng thôi, không người khác nghe xong còn tưởng rằng dã tâm ta không nhỏ...”
Mấy vị văn thư tính toán, vội hỏi: “Nhưng nhìn thái độ bây giờ của yêu sứ Nam Cương mà xem, nếu không giải thích với bọn họ thì thật sự rất khó nói chuyện!”
“Vậy thì kéo dài thôi!”
Vân Tiêu chẳng hề để ý, nói: “Bọn họ không muốn kéo dài, nhưng ta vẫn còn muốn kéo dài...”
Đợi mấy vị văn thư đi rồi, bên trong cánh cửa truyền ra một giọng nói lãnh đạm: “Vì sao ngươi muốn kéo dài?”
Vân Tiêu vội vàng đứng lên, đổi thái độ và cười theo nói: “Đây không phải là vì đợi vị nhị công tử kia sao. Hắn làm to chuyện này lên, khiến bây giờ mọi chuyện loạn cào cào. Đến tột cùng là còn muốn tiếp tục hay không, rồi đàm phán như thế nào, rốt cuộc ý bây giờ của Nam Cương là gì đều cần vị nhị công tử này cho ý kiến. Ta chỉ là chân chạy vặt, nào có ý làm chủ thay hắn ta...”
“Thì ra là ngươi muốn chối bỏ trách nhiệm!”
Nữ Thần Vương miễn cưỡng nói: “Ta còn thực sự nghĩ ngươi không muốn lòng của luyện khí sĩ Nguyên Quốc rét lạnh đấy!”
“Sao có thể...”
Vân Tiêu nói: “Ta bán đứng cả cha ruột thì luyện khí sĩ có là cái gì?”
“...”