Chương 572: Chỉ ra thử thách
Nữ Thần Vương sửng sốt một lúc, rồi mới thở dài nói: “Thật không biết vì sao nữ nhân kiếm tôn kia bằng lòng nhận ngươi làm đệ tử ký danh...”
Vân Tiêu nói: “Cho nên ta đã bị đá khỏi cửa đấy...”
“...”
Hai người nói không được mấy câu, Nữ Thần Vương cũng không biết nên nói gì tiếp. Không hiểu sao Nữ Thần Vương cảm thấy bây giờ mình già thật rồi, mình lại thấy hơi khó hiểu khi nói chuyện với những tiểu bối này.
Mà Nữ Thần Vương nhìn Vân Tiêu đang mặt dày cười cợt lại không tức giận nổi. Sau cùng, Nữ Thần Vương cũng chỉ có thể thở dài một tiếng, nói: “Nam Cương và Đại Hạ chính là kẻ thù truyền kiếp, còn là bên người bên yêu, vốn không cùng tộc. Bây giờ hai bên lại muốn đàm phán hòa bình. Đây vốn là chuyện cực kỳ ra lực không có kết quả tốt, không biết mấy người bọn họ nghĩ gì nữa...”
Vân Tiêu cũng cảm thán theo: “Đúng vậy...”
Nữ Thần Vương bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn Vân Tiêu, nói: “Ngươi nói xem lão nhị nghĩ như thế nào?”
Vân Tiêu choáng váng: “Làm sao ta biết được.”
Nữ Thần Vương lạnh lùng trừng Vân Tiêu, nói: “Chẳng lẽ ngươi đã quên mình có thân phận quan trọng kia?”
“Quên sao được...”
Vân Tiêu nói với vẻ mặt đau khổ: “Nhưng mấu chốt là ta và Phương lão nhị không phải cùng một loại người ấy. Da mặt ta dày, còn hắn ta là đâm sau lưng...”
“...”
Lần thứ ba Nữ Thần Vương không biết trả lời như thế nào.
...
...
“Muốn làm chuyện lớn, thật là quá khó khăn...”
Mà ở trong điện của tiên sứ ở Nguyên Thành, dưới sự giáp công của hai tướng, tiên sứ Ngọc Cơ như lửa nướng băng hàn mà trở nên uể oải, cuối cùng ông ta cảm thán một tiếng: “Ta vốn mang tấm lòng trong sáng, không hề có lòng riêng, chỉ một lòng hướng về bách tính Nguyên Thành mà luôn lo lắng hết lòng để thúc đẩy việc tốt lớn như vậy. Nhưng ta thấy lại chỉ có những ánh mắt thô thiển, những hạng người ngu si kém cỏi, vậy ta biết làm sao giờ?”
“Chẳng lẽ lần đàm phán hòa bình này thật sự thua lớn mà về?”
Rốt cuộc văn thư ở bên cạnh tiên sứ Ngọc Cơ không nhịn được hiến kế khi thấy tiên sứ đau lòng nhức óc, bó tay chịu trói.
“Tiên sứ đại nhân, muốn thỏa mãn yêu sứ Nam Cương và bịt cái miệng bất mãn của mọi người thì có một cách...”
Tiên sứ chợt quay đầu nhìn về phía hắn: “Cái gì?”
Anh mắt văn thư lóe lên, lộ ra vẻ đắc ý cùng hưng phấn: “Hội đại tiên sắp bắt đầu...”
“Thiên Kiêu đấu pháp vốn là thông lệ của tiên hội...”
Từ trước đến giờ, các đại tiên hội đều có truyền thống đấu pháp thiên kiêu, lấy điều đó để không quên ý nghĩa của thượng võ.
Mà đấu pháp thiên kiêu này nói ra cũng đơn giản, chỉ là đấu pháp võ đài cũ rích, những đệ tử quý giá như bảo bối của các tông môn đều được đẩy lên võ đài, người thắng sẽ được ban thưởng nhiều hơn, tông môn cũng được nêu cao tên tuổi hơn, kẻ thua thì bế quan mười năm, quay lại tái chiến. Đại tiên hội năm đó Thần Mục công tử Lục Tiêu của Cửu Tiên Tông ở Thanh Giang lấy sức mạnh áp chế người cùng trang lứa mới có được danh tiếng.
Bây giờ đại tiên hội các quận đã trở thành Nguyên Thành đại tiên hội, đương nhiên sẽ náo nhiệt hơn những năm trước, tông môn các quận cũng đã sớm xoa tay hằm hè để đệ tử nhà mình lên võ đài liều mạng. Chỉ là không ngờ, gần đến ngày tổ chức đại tiên hội lại đột nhiên có tin tức khác với những năm trước truyền đến, một đám người yêu sứ Nam Cương đã quyết định sẽ cử người tham gia Nguyên Thành đại tiên hội này.
Nghe nói trước đây vì chuyện mâu thuẫn và tranh chấp mà yêu sứ vô cùng tức giận, từng cực lực yêu cầu tiên sử trừng trị nghiêm khắc, thế nhưng tiên sử vốn là đệ tử Lão Kinh viện, thẳng thắn cương nghị, sao có thể làm loại chuyện như thế này, thế là cố hết sức chống đỡ, chưa từng lơi lỏng chút nào; mà yêu sứ thấy tiên sử cương quyết, không còn lựa chọn nào khác, trong một lần trao đổi bàn bạc mới đưa ra đề nghị cử tộc nhân tham gia đại tiên hội.
Đối với yêu cầu này, tiên sử cười đồng ý, chỉ nói về cách biểu diễn, mài giũa đọ sức thì đây vốn là chuyện tốt.
Nhưng sau khi tiên sử đồng ý, một đám yêu sứ Nam Cương lại nhao nhao lên tiếng, đủ mười người tham gia ứng chiến, huống hồ một số người trong đó càng thêm tức giận trong lòng, trực tiếp chỉ tên tại chỗ muốn khiêu chiến với Thanh Giang Lục Tử bất kính với luyện khí sĩ của yêu tộc trước đây!
Đối mặt với đề nghị này, tiên sử Ngọc Cơ kiên cường trả lời: “Nếu các ngươi đã có ý đó, luyện khí sĩ Đại Hạ ta sao có thể không ứng chiến?”
“Ha ha, chỉ cần không phải là chiến đấu vượt cấp, lấy yếu đấu với mạnh, tranh đấu cùng thế hệ thì ai cũng không thể không đồng ý!”
“...”
Chuyện này truyền ra, mọi người đều sửng sốt.
Không ai ngờ yêu sứ Nam Cương lại chủ động khiêu chiến với Thanh Giang Lục Tử.
Hơn nữa còn lờ mờ cảm thấy chuyện này không đơn giản như thế.
Yêu sứ muốn tham gia đại tiên hội diễn võ vốn là một chuyện khiến người ta lo lắng.
Dẫu sao thì con đường tu hành của yêu tộc cũng không giống với nhân tộc.
Yêu là con đường kế thừa, mà con người lại là con đường truyền thừa.
Nghe nói vào thời thượng cổ, khi hỗn độn sơ khai, có đại yêu ra đời trên đại địa, thân hình to lớn sức mạnh vô biên, tung hoành một phương, lấy nhân tộc làm thức ăn, dù sau này có một lớp nhân tộc vùng lên, lĩnh ngộ được thiên đạo, truyền phép thuật cho con người, dạy cho nhân tộc học được phép thần thông, có nền tảng để chống lại yêu tộc, thậm chí thế lực còn mạnh lên qua từng thời, chém giết những đại yêu tung hoành trời đất đó...
Nhưng danh tiếng hung ác của đám đại yêu vẫn được truyền trong thế gian này.
Giống như Đại Hạ, vô số thần thành đều mang tên của yêu thú, ví dụ như Nguyên Thành, Hoàng Thành, Lân Thành, Tước Thành...
Mà hậu duệ của những đại yêu đã từng tung hoành một phương kia cũng có vận mệnh không giống nhau.
Phân theo loại yêu mạch thì chỉ có ba kết cục.
Loại thứ nhất lưu lạc làm thú, khi huyết mạch thức tỉnh sẽ hóa thành yêu.
Loại thứ hai nửa người nửa yêu thì thành vu, cơ thể có vu lực, trời sinh đã mạnh mẽ.
Loại thứ ba linh thức đã không còn, nhưng lại mang sức mạnh huyết mạch ngang ngược, đây chính là hung thú!
Mà bởi vì nguồn gốc và con đường khác biệt nên giữa nhân tộc và yêu tộc có sự chênh lệch rất rõ ràng.