Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 573: Chỉ ra thử thách (2)

Chương 573: Chỉ ra thử thách (2)


Lúc mới tu hành, yêu đã mạnh hơn lực lượng của một người bình thường, số lượng cũng rất nhiều, mà tu hành đến giai đoạn giữa thì tốt xấu lẫn lộn, kẻ có ít huyết mạch trong tộc sẽ mất hết thiên phú, chỉ có thể học cách tu hành của nhân tộc mới có thể tiến bộ; mà kẻ có huyết mạch mạnh thì gần như có thể ngồi đợi thần thông thức tỉnh, dù ngày nào cũng ở trong động thì vẫn sẽ mạnh hơn qua từng ngày một...
Vì thế, trong giai đoạn giữa của tu hành, huyết mạch của yêu tộc sẽ mạnh hơn cao thủ luyện khí sĩ của nhân tộc nhiều, đạo lý này không cần phải nói.
Đương nhiên, sau khi đến tiên cảnh, cao thủ yêu tộc sẽ càng lúc càng ít, ngược lại cao thủ nhân tộc càng lúc càng nhiều...
Đại tiên hội này đương nhiên sẽ không có cao thủ tiên cảnh ra tay.
Đừng nói là cao thủ tiên cảnh, sợ là luyện khí sĩ thần cảnh Nguyên Anh thượng giai cũng sẽ không ra mặt.
Điều này cũng quyết định người ra tay chỉ có dưới Kim Đan và trên Bảo Thân.
Mà đây cũng là lúc thực lực của yêu tộc cùng giai đến mức mạnh nhất.
Vì thế, nói là đấu pháp cùng giai, ở một mức độ nào đó thực ra là đang bắt nạt người ta.
Phàm là mấy kẻ có huyết mạch mạnh mẽ của yêu tộc, có kế thừa sức mạnh đại yêu từ đời này qua đời khác, những luyện khí sĩ cùng giai của Thanh Giang sao có thể đấu với người ta được, thậm chí bởi vì huyết mạch không giống nhau mà yêu tộc có thể sẽ xuất hiện, chuyện rõ ràng là cảnh giới Kim Đan lại giả vờ là cảnh giới Ngưng Quang đi khiêu chiến luyện khí sĩ nhân tộc dù có muốn đề phòng cũng không đề phòng được.
...
"Chuyện không công bằng thế này, sao nói đồng ý là đồng ý được?”
“Cái này cũng không trách tiên sử được, đối phương đã đốt lửa cho hắn, hắn không đồng ý thì có thể làm gì?”
“Chỉ là cứ như thế này thì chẳng phải Thanh Giang Lục Tử đó sẽ...”
"Ai cũng biết rõ có chuyện gì xảy ra, chuyện đã tới đây rồi, bọn họ cũng chẳng còn lựa chọn nào khác.”
“...”
Mà cũng là Thanh Giang Lục Tử lần lượt có phản ứng khác nhau, chân truyền của Cửu Tiên Tông là Mạnh Tri Tuyết tự tay chém yêu ở Hổ Lĩnh, sau khi áp giải một đám yêu tộc bị yêu ti truy nã đến Nguyên Thành thì vẫn luôn đứng đầu sóng lớn, lúc yêu tộc gây náo loạn nhất thì Cửu Tiên Tông đã đề nghị để nàng ta về tông môn tránh một chút, nhưng nàng ta lại không quan tâm, yên tâm ở Nguyên Thành, chờ người đứng đầu Nguyên Thành tìm đến cửa.
Kết quả, người đứng đầu Nguyên Thành cũng không tìm đến cửa, chiến thư của yêu tộc đã đến.
Mạnh Tri Tuyết cũng không nhiều lời, chỉ thẳng thắn nói muốn nhận.
Mà ở Lạc Thủy Tông, mấy vị trưởng lão nghe chuyện này xong đều đau tim nhức óc, mắng Hạc Chân Chương đến máu chó đầy đầu.
Hạc Chân Chương bị các vị trưởng lão túm từ trong phòng ra ủ rũ cúi đầu, để các vị trưởng lão mắng nửa ngày mới ỉu xìu nói: “Nếu thật sự phải lên võ đài gì gì đó thì ta cũng không sợ, chỉ là thẻ của Vãn Hương Cư này... các ngài thật sự không cho báo à?”
Mộng Tình Nhi nghe chuyện này thì vô cùng oan ức: “Lúc đó ta thật sự không ra tay, bọn họ khiêu chiến ta làm gì chứ?”
Vũ Thanh Ly nghe rồi im lặng không nói, chỉ gật đầu.
Oan ức nhất là hai người Luyện Chân Huyền của Linh Vụ Tông và Trần Đắc Lộc của Mộ Kiếm Tông, nghe được tin này cũng chẳng hiểu làm sao.
"Chúng ta làm gì chứ?”
“Dựa vào cái gì mà khiêu chiến chúng ta?”
“Đùa gì chứ? Còn không thể từ chối?”
“...”
Sự thay đổi của chuyện này ngay cả quận trưởng quận Ô Hà Vân Tiêu cùng với Nữ Thần Vương cũng không rõ ràng, Nữ Thần Vương cũng không có ý ra tay ngăn lại, lạnh lùng cười nói: “Thân là luyện khí sĩ lại muốn ở mãi trên núi thanh tu là không được, năm đó bổn vương cũng đã chém giết đại yêu ở Ngưng Quang cảnh, những tiểu bối này so chiêu với đám tiểu yêu quái đó cũng không có gì, chỉ là bây giờ ta thật sự càng lúc càng nhìn không thấu, những thứ đến từ Nam Cươmg này rốt cuộc đang mê hoặc cái gì, sao càng lúc không khí của buổi đàm phán hòa bình này càng không đúng?”
Vân Tiêu tán thành nói: “Thần Vương cao kiến, ta cũng cảm thấy không đúng...”
Nữ Thần Vương nói: “Bổn vương bỏ nhà bỏ nghề ở lại nơi này chỉ là muốn xem lão nhị Phương gia đó hiểu đạo lý trảm thi quan thế nào, trông cái cục diện rối rắm này giúp hắn, nhưng bây giờ chuyện này khiến ta thực sự cảm thấy phiền phức, còn chẳng bằng lúc trước, thấy đám súc sinh đó không vừa mắt thì giết sạch là xong, đỡ cho ta bây giờ một đống tuổi rồi lại phải ở đây nhìn những chuyện chướng mắt này mà tức giận...”
Vân Tiêu đồng ý nói: “Thần Vương cao kiến, ta thấy cũng tức giận...”
Nữ Thần Vương lạnh lùng nhìn hắn một cái: "Ngươi ngầm thừa nhận ta một đống tuổi rồi?”
“Cái này...”
Vân Tiêu ngớ ra, nháy mắt vô tội.
"Rốt cuộc ngươi cũng chẳng bằng lão nhị!”
Nữ Thần Vương ghét bỏ nhìn Vân Tiêu một cái, nhẹ than thở: “Thực ra bây giờ ta chỉ đang lo lắng một chuyện, lão nhị làm việc luôn có tính toán trong lòng, chỉ đáng tiếc lần ngộ đạo này vượt quá dự liệu của hắn nên bị trì hoãn, cũng không biết khi nào hắn mới xuất quan, cũng không biết lúc hắn xuất quan, cục diện có thể đã không thu thập được nữa hay không...”
Vẻ mặt Vân Tiêu nghiêm túc hơn, nói: “Thần Vương đang lo lắng cho hắn?”
"Người nhà họ Phương không cần chúng ta lo lắng, trước giờ huynh đệ bọn họ làm việc đều rất yên tâm!”
Nữ Thần Vương nói: “Chỉ là người nhà họ Phương cũng không cho phép bước sai, Phương Xích bước sai một bước thôi đã chết rồi!”
"Nếu Phương Nhị bước sai một bước... còn khó coi hơn cả chết!”
Vân Tiêu không tiếp lời Nữ Thần Vương, chỉ là vẻ mặt lúc này rõ ràng là hơi nghiêm túc.
...
Cùng lúc đó ở Nguyên Thành cuồn cuộn sóng ngầm khiến người ta khó mà thấy rõ, Phương Thốn đẩy cửa gỗ đạo điện.
Đón ánh nắng bên ngoài chiếu vào, hắn nâng tay lên che mắt.
Bên cửa Thiên Điện, Thạch đạo nhân yên lặng ngồi xếp bằng giống như giữ mãi một tư thế, ông ta từ từ mở mắt ra nhìn Phương Thốn một cái, ánh mắt liếc nhìn đạo thư trong tay Phương Thốn: “Tiểu hữu đã ngộ được rồi?”
“Ngộ?”
Phương Thốn xoay người lại, cười khổ nói: “Tục nhân chúng ta nào xứng với từ ‘ngộ’, chỉ là tìm một đáp án mà thôi!”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất