Chương 574: Đối đầu
Thạch đạo nhân gật đầu, trên mặt dường như hơi mỉm cười: “Lời của tiểu hữu chớ có quên!”
Phương Thốn nhẹ nhàng đặt đạo thư trước mặt ông ta, lùi về sau một bước, vái chào cười nói: “Tiền bối yên tâm!”
Trong tiếng cười lớn, hắn quay người đi ra bên ngoài.
"Soạt” một tiếng, đẩy cửa trảm thi quan ra, Phương Thốn muốn cưỡi mây, rời đi phóng khoáng, nhưng hắn lại ngây ra.
Trầm ngâm một chút, hắn lại trở về, nói: “Đạo trưởng, bây giờ chúng ta đang ở đâu?”
Ở phía sau hắn có thể nhìn ra bên ngoài đạo quán này chính là hư không màu trắng xám, từng luồng gió lớn gào thét không thôi, bên trong dường như ẩn chứa sức mạnh có thể xé nát bất cứ thứ gì, cùng với mặt trời trên đỉnh đầu tạo thành một sự so sánh một sáng một tối khác biệt!
Thạch đạo nhân nhìn hắn cười, nói: “Nếu ta đoán không nhầm, có lẽ đây là bên trong Cửu Tiêu Uyên!”
Phương Thốn suy nghĩ một lúc, nói: “Cách Nguyên Quốc xa không?”
Thạch đạo nhân gật đầu: “Khá xa!”
Vẻ mặt Phương Thốn lập tức không kìm nổi: “Vậy làm sao ta về được?”
Thạch đạo nhân nhìn vẻ mặt hắn, cuối cùng cũng không nhịn được cười lên, sau đó ông ta đột nhiên phất tay áo, chỉ thấy ánh nắng trên không trung đạo quán càng trở nên tươi đẹp, mà trong ánh mặt trời đang dần rực sáng từ từ xuất hiện một điểm đen, điểm đen này bay về hướng trạm thi quan, lại gần mới phát hiện đây là một con tiên hạc đen lông cổ trắng, uyển chuyển bay xuống trong quan.
Phương Thốn ngồi trên lưng hạc, tiên hạc kêu một tiếng dài, giương cánh như mây, nhanh chóng bay đi.
Ánh nắt Thạch đạo nhân nhìn theo hắn rời đi, quay đầu nhìn sư tôn đang thả lỏng, chỉ thấy khóe miệng ông ta như đang mỉm cười.
Dù thời gian này nhiều thăng trầm, nhưng dưới sự trông mong của mọi người, thời gian đại tiên hội cuối cùng cũng đến.
Đến ngày này, cả Nguyên Thành bầu trời trong xanh, mặt trời mới mọc như gương.
Dẫu sao thì đối với chuyện lớn của tiên gia này, trời cũng không dám tối.
Mà ở trung tâm Nguyên Thành, trước Thần Cung dưới đất, trên quảng trường rộng lớn như tràn cung mây, bây giờ đã có tiên đài được dựng lên, phía trên được sắp ba hàng ghế ngồi ngay ngắn, chỗ ghế trên cùng chỉ có một cái để dành cho Nguyên Thần Vương, dù trước giờ vị thần vương này chưa từng nói muốn tham gia đại tiên hội, nhưng ghế ngồi cao quý nhất đương nhiên vẫn phải giữ lại cho ông ta.
Ở hàng thứ hai, chỗ ngồi có tiên sử ngọc cơ, yêu sứ Thanh Giác cùng với thành thủ Nguyên Thành trên danh nghĩa, tổng cai quản Nguyên Thành, những người đứng đầu, vân vân; còn ở một dãy hàng dài ở hàng thứ ba thì người ngồi là Nguyên Thành cùng với đám người tông chủ ba mươi sáu tông môn lớn của các quận huyện lớn nhỏ xung quanh và các yêu vương có thân phận cao quý đi theo yêu vương Thanh Giác.
Dưới tiên đài là những đệ tử tông môn lớn đang đứng hoặc ngồi xếp bằng, ở vòng ngoài cùng thì tốt xấu lẫn lộn, tán tu, thế gia, những người tuần tra phòng ngừa nếu hỗn loạn xảy ra ở Nguyên Thành tập yêu tư và những tướng sĩ, thân phận gì cũng có.
Dường như tâm trạng của tiên sử Ngọc Cơ rất tốt, trò chuyện vui vẻ với yêu sứ Thanh Giác bên cạnh, khuôn mặt đầy nét cười, cho đến khi tổng cai quản Nguyên Thành đọc văn thư dựa vào quy tắc cổ, tôn trọng đất trời, giảng đạo lý trầm bổng du dương về công lao những nhà hiền triết, nỗi khổ khai quốc của Đại Hạ, tấm lòng hướng đạo của nhân tộc, ý nghĩa thượng võ, vân vân làm người ta buồn ngủ, lúc quay đầu nhắc nhở hắn dẫn mọi người thắp hương mới cười đứng dậy.
Thắp hương tế trời, hướng về phía bắc bái Tiên Đế theo thông lệ.
Sau đó vị tiên sử Ngọc Cơ này mới cười, nhìn mọi người nói: “Tiên hội là việc trọng đại của triều ta, Nguyên Thành đại tiên hội lần này lại hiếm thấy trên thế gian, ngoại trừ việc quy tụ nhân tài của Nguyên Quốc ta thì cũng là vì chúng ta may mắn, mời được đạo hữu ở Nam Cương đến tham gia việc lớn...”
Mọi người ở phía dưới nghe hắn nói năng lưu loát, thao thao bất tuyệt.
Ngọc Cơ vốn xuất thân từ Lão Kinh Viện Triều Ca, nói những chuyện này đương nhiên là không đáng kể.
"Mời bia luận đạo...”
Sau khi nói những lời theo thông lệ này, tới thời điểm quan trọng, theo một tiếng hét lớn, những lực sĩ đã sớm chuẩn bị giơ bia đá màu trắng lên, kéo dài trong không trung, khi tới gần thì cùng dùng sức, bia thần đó bay lên trời rồi rơi vào đúng trên tiên đài khiến mặt đất chấn động, ánh sáng vàng tỏa ra xung quanh, từng dòng phù văn xuất hiện trên không...
"Thế mà mời được cả bia luận đạo đến!”
Mọi người nhìn thấy cảnh này, tâm tình đều kích động.
Tấm bia này chính là bia luận đạo Thần Cung.
Trong vô số tiên hội trước đây, thiên kiêu vùng lên có vô số, nhưng phàm là người tài giỏi xuất hiện thì đều sẽ được ghi tên trên bia.
Đây không chỉ là vinh dự, mà còn là vì ghi tên trên bia cũng tương đương với việc lọt vào pháp nhãn của Thần Cung, khi Thần Cung thu đệ tử cũng có đến tám chín phần sẽ được chọn từ chư quân trên bia luận đạo. Bây giờ Nguyên Thành đại tiên hội cũng mời được bia luận đạo, nói rõ Thần Cung cũng có ý chọn từ tấm bia này, huống hồ tiên hội này không hề tầm thường, chẳng phải cơ hội cũng lớn hơn trước nhiều sao?
...
“Bổn tọa lập bia nơi này chính là để công khai với các anh hùng, đại tiên hội lần này là việc trọng đại hiếm thấy, mở ra tiền lệ, phàm là người nổi danh lộ rõ thần thông, ghi tên trên bia trong đại tiên hội lần này, dù có xuất thân từ tộc nào cũng có hy vọng vào Thần Cung, được truyền đại đạo kinh!”
Lời nói này của Ngọc Cơ khiến quảng trường soạt một tiếng sôi nổi hẳn lên.
Không chỉ là vì hắn chỉ ra ghi tên trên bia, có hy vọng vào Thần Cung, mà còn bởi vì lời của hắn có ý nghĩa khác.
Nếu thật sự không bàn đến xuất thân, thế chẳng phải là nói các tán tu, tà tu chỉ cần có thể nổi danh lúc đấu pháp thì cũng sẽ có được cơ hội này? Quan trọng hơn là, nếu những yêu tộc Nam Cương đó đến, cũng nổi danh ở đại tiên hội lần này, chẳng lẽ cũng có cơ hội được Thần Cung lựa chọn, được truyền thụ "Đại đạo kinh” sao?
Đây thực sự là mở ra tiền lệ trước giờ chưa từng có...
Thần Cung lựa chọn đệ tử đương nhiên là rất khó, nhưng từ xưa đến nay nào đã từng nghe đến yêu tộc vào Thần Cung?