Chương 58. Dạy không tồi (2)
Nhất là đám học sinh bên chỗ Nguyên Chấp, ánh mắt càng sửng sốt hơn. Trong lòng họ vốn vẫn coi Phương Thốn là một người mới vào thư viện muộn hai năm sau bọn họ, thậm chí còn chưa có được sự chỉ bảo của giáo viên. Nhưng thuật Ngự Vật lại vượt qua đám người bọn họ?
Nhưng nghĩ tới chuyện Phương Thốn giáo huấn Thân Thời Minh thì lại thấy đó là chuyện hiển nhiên.
Nếu không phải tu vi hắn uyên thâm, cao hơn Thân Thời Minh, thì nào có thể đập Thân Thời Minh thành như thế?
Còn chúng tu xung quanh cũng nhất thời ầm ầm cả một khoảng, thần sắc khác nhau, sôi nổi nghị luận.
Có người kinh ngạc tán thán:
-Nhị công tử Phương gia này mới vào thư viện một tháng thôi mà đã có bản lĩnh cấp này rồi, thực khiến người ta kinh ngạc cùng tán thán. Chuyện thiên tư quả thực là thật sự mò được. Tiên sư của Đại Hạ thiên tư kinh thế, thiên tư đệ đệ của hắn chỉ kém hơn tiên sư một chút. Đó cũng tuyệt đối không phải thường nhân có thể so được. Người ta căn bản chính là được sủng ái tận trời xanh...
Lại có người nói:
-Dù thiên tư cao cũng không thể tới được trình độ này, chắc chắn là hắn đã có tu vi trong người trước khi vào thư viện rồi.
...
...
-Thiên tư cấp này, thực sự ít thấy!
Chung Việt lão tiên sinh nhìn Phương Thốn như thể thấy hình bóng một người khác trên người hắn, than tiếc nói:
-Trước đó ngươi vượt qua Hậu Sơn của thư viện đã có rất nhiều người khen ngươi thiên tư cao, e là không thua gì nãi huynh. Mà nay lão phu thấy ngươi trong một tháng đã bước vào Luyện Tức trung cảnh, căn cơ vững chắc như vậy, thực đáng khen, không làm mất mặt huynh trưởng Phương Xích...
Bằng con mắt tinh tường của ông ta, tự nhiên nhìn ra được, Phương Thốn có thể nâng Thanh Nham lên là dựa vào pháp lực tinh thuần mà không phải kỹ xảo.
Nhưng ở một trình độ nào đó mà nói, điều này càng đáng quý hơn!
Phương Thốn được khen cũng đành giả bộ khách khí hành lễ, nói:
-Đều do tiên sinh dạy tốt!
Lời này trái lại lại là thật. Nếu không phải nghe giảng đạo cả ngày nay, giải ra được những hoài nghi thì Phương Thốn vẫn thật sự không chắc có thể làm được thế này. Những gì nghe được hôm nay đã có thể khiến Phương Thốn phỏng đoán, cố gắng lĩnh ngộ tiêu hóa một chút.
-Ha ha, lời này trái lại rất đúng!
Chung Việt lão tiên sinh lại như hiểu sai ý, nở nụ cười, nói:
-Tuy thiên tư rất tốt, cũng phải có tiên sinh tận tâm chỉ bảo mới có thể có tiến bộ...
Đang nói quay đầu đi, nói với một người gần đó:
-Nguyên Chấp, ngài dạy rất tốt. Tiên sinh thư viện ta cũng nên tận tâm tận lực như ngài mới không phụ tâm nguyện của Tiên Điện bệ hạ căn dặn chúng ta bồi dưỡng mầm tiên...
-Ấy...
Phương Thốn nghe vậy, sắc mặt bỗng trở nên có chút cổ quái.
Mà cách đó không xa, giáo viên Nguyên Chấp được mọi người vây quanh khen ngợi, chôn chân tại chỗ đó.
Trên mặt hắn lúc xanh lúc trắng. Cũng không biết nên hành lễ nói đa tạ hay nên phẩy tay áo bỏ đi...
-Ha ha ha ha...
Người khác không quan tâm sự khó xử của hắn ta, mới đầu có người cười trộm, chốc lát không nhịn được đã vang lên cả một đám những tràng cười.
Mà trong tiếng cười này, giáo viên Nguyên Chấp sắc mặt càng đỏ bừng hơn, căm hận nhìn từng người đang cười.
...
...
-Đây... đều đang cười gì vậy?
Thấy mọi người xung quanh đều nhìn chỗ bên Nguyên Chấp mà cười, Chung Việt lão tiên sinh cũng cảm thấy có chút không ổn. Mình đây cũng không nói đùa gì, sao đã khiến mọi người đều cười. Nhất là Nguyên Chấp mặt đỏ bừng, bộ dạng xấu hổ càng khiến ông ta kinh ngạc. Rõ ràng mình đang khen giáo viên sao nhìn dáng vẻ lại giống như bị mình vả miệng vài cái không chịu nổi.
Mạnh Tri Tuyết ở một bên trên mặt cũng có ý cười nhàn nhạt, thấy Chung Việt lão tiên sinh khó hiểu, bèn lặng lẽ đưa đầu giải thích với ông ta vài câu. Chung Việt lão tiên sinh đang nghe, sắc mặt lại dần dần trở nên khó coi nhìn Nguyên Chấp, lông mày khẽ cau lại.
-Đây là thật?
Ông ta đột nhiên quay đầu nhìn về phía Phương Thốn, sắc mặt có chút trầm ngưng.
Phương Thốn tất nhiên biết ông ta đang nhìn cái gì. Cũng vào lúc này mới hiểu nguyên nhân lúc đó Mạnh Tri Tuyết bảo mình nhất định phải tới nghe tọa sư giảng đạo. Chắc hẳn trước đó nàng ta đã dò hỏi thời gian mình cùng với Thân Thời Minh sinh hoạt chung, cũng biết chuyện mình bị giáo viên trục xuất. Chỉ là không ngờ mặt mũi nàng ta lại lớn như vậy, thật sự có thể khiến tọa sư quan tâm chuyện này của mình...
Xung quanh nhất thời có vô số ánh mắt đều đang nhìn mặt hắn, ngay cả Nguyên Chấp cũng đang lạnh lùng nhìn hắn, nhìn đến khiến bản thân Phương Thốn cảm nhận được sự khó xử khác thường, có điều hiển nhiên hắn không quan tâm, từ đầu tới cuối trên mặt vẫn luôn mang theo chút lãnh đạm.
Phương Thốn ngẩng đầu nhìn về phía Mạnh Tri Tuyết, đúng lúc thấy Mạnh Tri Tuyết đang nhìn mình.
Từ ánh mắt đó, tựa hồ có thể cảm giác được nàng ta khích lệ mình nói ra tiền căn hậu quả của chuyện này.
Đối mặt với vô số ánh mắt đó, trong lòng Phương Thốn hiểu rất rõ. Có lẽ nguyên bản chuyện Nguyên Chấp trục xuất mình ra khỏi học đình cũng không tính là một chuyện lớn. Thậm chí nói là quyền của giáo viên cũng không quá đáng. Nếu bình thường nói ra chuyện này, sợ là tọa sư cũng sẽ không nói gì nhiều, có lẽ nhiều nhất cũng tìm cho Phương Thốn một học đình khác. Còn bây giờ lại trước mặt các học sinh ở thư viện, thậm chí trước mặt những Luyện khí sĩ ở thành Liễu Hồ, việc này dù sao cũng là khó nghe, nếu như nói ra chuyện này, sợ rằng Nguyên Chấp cũng sẽ bị khiển trách một phen...
Chỉ là...
...khiến hắn ta bị khiển trách liệu đã đủ?
...
...
Đáy mắt Phương Thốn xẹt qua một ý cười khó mà nắm bắt...
Hắn khẽ vươn người, quay đầu nhìn giáo viên Nguyên Chấp bên cạnh, đúng lúc thấy ánh mắt như muốn ăn thịt người của Nguyên Chấp.
Vì vậy hắn lộ ra thần sắc có vài phần mất tự nhiên, quay đầu nói với Chung Việt lão tiên sinh:
-Không có!
Xôn xao...
Câu trả lời của Phương Thốn nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Tất cả học sinh và giáo viên xung quanh bất ngờ nhìn Phương Thốn với vẻ ngạc nhiên.
Ngay cả Nguyên Chấp cũng không ngờ Phương Thốn sẽ trả lời theo cách này, vẻ mặt của ông ta đột nhiên có hơi nghi hoặc.