Chương 581: Mệnh mạch yêu đan (2)
Nữ thần Vương một dáng vẻ mình một chút cũng không sốt ruột, miễn cưỡng nói: "Được rồi?"
Phương Thốn gật đầu, nói: "Rất nhiều!"
"Nhiều là tốt rồi!"
Nữ thần vương không che giấu được tươi cười, chậm rãi đứng dậy duỗi lưng một cái.
Thừa dịp này, tiểu hồ ly ở một bên lập tức bắn một ánh mắt cầu cứu về phía Phương Thốn.
Phương Thốn giả vờ không nhìn thấy.
"Ngươi trở về là tốt, bây giờ cái cục diện rối rắm này thật đúng là khiến người ta phát sầu..."
Nữ thần vương không hỏi Phương Thốn được cái gì, ngược lại là khe khẽ thở dài, nói đến thế cục hiện tại.
"Đúng vậy!"
Vân Tiêu ở một bên vội vàng nói xen vào: "Phương huynh, ngươi không biết bây giờ những yêu sứ Nam Cương kia khó chọc đến thế nào đâu, nếu đặt ở trước kia chỉ sợ ngay cả can đảm tiến vào Nguyên Thành cũng không ai có, bây giờ nghe nói Nguyên Thành chủ động tìm bọn hắn hoà đàm bàn luận chuyện thương mậu cho nên bọn họ tới đây, Nguyên Thần Quốc ta từ trước đến nay có tiếng là yêu thanh tĩnh sợ phiền phức, nhưng hôm nay lại tạo thành một vòng xoáy phiền phức ..."
"Ta đã nghe tin đồn rồi!"
Phương Thốn cười gật đầu, nói với Vân Tiêu: "Còn phải cảm ơn huynh đài giúp ta che chở người thân bạn bè!"
Vân Tiêu nghe vậy ngược lại rất vui mừng: "Chuyện này ngươi cũng biết?"
Phương Thốn gật đầu, sau đó nhìn sang nữ thần vương.
Từ trong lời nói của Vân Tiêu có thể nghe ra được, hắn đối với cái chuyện hoà đàm có quan hệ với mình mười phần hiểu rõ.
Mà ý tưởng hoà đàm này thật ra là bởi vì mình mà ra, chỉ có Nam Hoàng Thần Vương và ông chủ Tần biết, bởi vì lúc ấy hai người bọn họ đều ở thành Thanh Giang, Phương Thốn vẫn chưa làm được tới mức ở chung cùng một thành lại có thể giấu diếm tai mắt của hai người bọn họ được, nhưng mà lúc ấy sở dĩ Phương Thốn dám thản nhiên cùng Phạm lão tiên sinh nói những chuyện này, cũng là bởi vì hai người bọn họ ở đó, có bọn họ ở đó thì không lo lắng bị người bên ngoài nghe được.
Mà chuyện này Phương Thốn cũng không hoài nghi, sẽ có một số người thông minh đoán được chuyện này có quan hệ với mình.
Nhưng đoán được là một chuyện, Nam Hoàng Thần Vương trực tiếp xác định chuyện này với Vân Tiêu lại là một tình huống khác.
Nhận ánh mắt của Phương Thốn, Nam Hoàng Thần Vương nói: "Không có việc gì, hắn có thể tín nhiệm!"
Phương Thốn không biết từ khi nào Nam Hoàng Thần Vương lại tín nhiệm Vân Tiêu như vậy, nhưng hắn tin tưởng Nam Hoàng Thần Vương nên không còn nói thêm gì nữa.
"Ài, Phương huynh trở về là tốt!"
Vân Tiêu cũng gật đầu với Phương Thốn, cười nói: "Yêu tộc bây giờ hành vi quỷ dị, trên mặt nói đồng ý hoà đàm hơn nữa phản ứng rất nhanh, nhưng chuyện đến Nguyên Thành rồi lại tự tung tự tác vô cùng ngang ngược hung hăng, nhất là bây giờ trận đại tiên hội này, một chuyện quan trọng nhưng lại đi khiêu chiến càng không giống muốn hoà đàm, ngược lại giống như đối chọi hơn... Mà chúng ta bởi vì không biết dự định trong lòng ngươi, cho nên cũng chỉ đành nhường nhịn bọn hắn..."
"Yêu tộc tự tung tự tác, hành vi nhìn giống như rất mâu thuẫn nhưng kỳ thật cũng không khó suy đoán!"
Phương Thốn gật đầu, nói: "Nguyên nhân thực sự là yêu đan!"
"Cái này ngươi cũng biết?"
Vân Tiêu không khỏi giật mình, vốn cho rằng Phương Thốn vừa mới trở về, không hiểu rõ tình thế chuẩn bị giải thích kỹ càng cho hắn một chút.
Lại không nghĩ rằng, một câu tùy tiện của Phương Thốn lại có thể nói ra trọng điểm.
Yêu đan!
Đương nhiên chính là yêu đan!
Hoà đàm hay không hoà đàm thì trọng điểm là yêu đan!
...
...
Đối với lần hoà đàm này, thật ra yêu tộc vừa hoan nghênh, lại vừa lo lắng!
Phương Thốn nói: "Hoan nghênh chính là yêu tộc một mảnh man di chỉ dựa vào huyết mạch chi lực, lại không nghĩ tới hưng thịnh của văn minh cho tới bây giờ còn ở cảnh hoang man, bây giờ vị đại yêu tôn Nam Cương kia, là một người dã tâm bừng bừng đã sớm nhìn ra nhược điểm của yêu tộc, cho nên hắn đối với Đại Hạ phù triện, chế khí, thuật tính, kinh nghĩa, thậm chí là rượu ngon, đồ sứ, lương thực trồng trọt vân vân, đều hứng thú đến cực điểm, mà đấy cũng là một trong những lí do trước đó hắn đã bí mật thông thương với đa số người Đại Hạ, không tiếc phải dùng nhiều tiền cũng muốn đả thông những thương mậu này..."
"Mà bây giờ hắn nghe được Đại Hạ tình nguyện hòa đàm hỗ trợ thương mậu thì lập tức đồng ý cũng là nguyên nhân này!"
"..."
Nữ thần vương ở một bên nhíu mày nói: "Nếu yêu tôn đã bằng lòng, vậy sao bọn hắn làm không nói chuyện đàng hoàng?"
"Bởi vì hắn không muốn dựa vào quy định của chúng ta!"
Phương Thốn nói: "Nam Cương được vô số yêu khí vạn năm ôn dưỡng, tài nguyên phong phú, có thần mỏ, có tiên dược, thậm chí có rất nhiều dị bảo được thiên địa ưu ái, thế nhưng những vật này bọn hắn lại không muốn dùng để trao đổi vật văn minh của Đại Hạ ta, chỉ muốn trao đổi yêu đan!"
"Bọn hắn nghĩ hay lắm!"
Sắc mặt của nữ thần vương trầm xuống, nói: "Đại Hạ tuyệt không có khả năng đồng ý, ngay cả tiên sứ kia cũng không dám đồng ý!"
Phương Thốn và Vân Tiêu đều rất tán thành.
Yêu đan nói trắng ra là nhân đan!
Trộm Tiên Thiên chi khí của người, lấy yêu khí luyện chế là có thể luyện ra yêu đan.
Yêu đan này cũng không phải là đan bên trong yêu quái, mà bởi vì được luyện chế từ nhiều yêu vật, cho nên mới có tên này.
Ở trình độ nào đó cái yêu đan này và nhân đan có bản chất giống nhau.
Chuyện mà đại yêu tôn Nam Cương muốn làm, không có chỗ nào mà không phải điên cuồng đến cực điểm, nhưng chuyện hắn đắc ý nhất chính là xây xong "Ôn nhu hương", có cái chỗ quái đản này yêu đan mà yêu tộc luyện chế ra quả thực là liên tục không ngừng, trước đây thất tộc thành Thanh Giang làm ăn buôn bán với yêu tộc lại bị người thống hận như vậy, là bởi vì bọn hắn vận chuyển các loại vật tư đi Nam Cương, mà mua trở về chính là yêu đan...
Lấy người luyện đan lại bán cho Nhân tộc, chuyện như thế ai dám tưởng tượng?
Nhưng yêu tộc, xác thực chính là vẫn luôn làm như vậy!