Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 588: Biết người biết ta

Chương 588: Biết người biết ta


Tộc Yêu đến từ Nam Cương ngăn cách bởi muôn sông vạn núi, làm sao mà nghe ngóng được nội tình của họ?
Nhưng Phương Thốn lại vô cùng tự tin nói: “Yên tâm đi, chính họ sẽ tự nói ra…”
Dặn dò xong liền dẫn Hạc Chân Chương đang bất mãn bước ra ngoài lầu.
Đi cùng với hắn ra khỏi lầu còn có Vân Tiêu được mời, người rõ ràng là rất tò mò lại cố tình tỏ ra không hề tò mò, rõ ràng muốn làm theo, hơn nữa nghe Phương Thốn nói không dễ để thu hút sự chú ý của quá nhiều người liền ngay lập tức hóa trang thay đổi, từ một Nữ Thần Vương làm người đời kinh ngạc biến đổi thành Nam Hoàng Thần Vương, một nữ tử mang vẻ đẹp phổ thông mà nhiều nhất cũng chỉ là xinh đẹp rực rỡ một thành.
Khi được hỏi đi đâu, Phương Thốn chỉ nói rằng muốn đến một nơi náo nhiệt, một nơi có yêu ma, cũng có nhân tộc luyện khí sĩ.
Loại nơi này, bất luận là người lần đầu tiên đến, Phương Thốn, hay là con người xa rời quần chúng Nữ Thần Vương, hoặc là kẻ vắt chày ra nước, trước giờ chưa từng tới nơi này tiêu tiền Vân Tiêu, tất cả họ đều không quen thuộc, thế là người dẫn đường liền thuận lí thành chương trở thành Hạc Chân Chương.
Hạc Chân Chương rõ ràng có chút chột dạ, đưa họ đến một tửu lâu náo nhiệt.
Địa điểm ngược lại rất phù hợp, chỉ có điều trước mặt vừa đúng là Vạn Hương Cư…
Mọi người cũng không nói toạc ra, chỉ vờ như không biết rồi cười mỉm đi theo Phương Thốn lên tầng hai uống rượu.
“Bây giờ đúng là lúc ngay trước khi màn diễn võ sắp bắt đầu, mà tộc Yêu cùng Luyện khí sĩ Nguyên Thành rõ ràng đã rất tức giận, muốn đến hỏi họ, nhưng không cần nghĩ họ có thể trả lời trung thực, cho dù có dùng Nhiếp Hồn, thủ đoạn lục soát thần thì cũng chỉ có thể nhắm vào một số tộc Yêu có trình độ tu luyện thấp, nhưng thứ nhất những tộc Yêu này thực sự không có khả năng hiểu biết được nội tình của những tộc Yêu xuất sắc kia, thứ hai, chúng ta cũng không tìm được nhiều người như vậy, cho nên…” Nữ Thần Vương ngồi xuống, nhìn Phương Thốn cười: “Ta thật sự rất tò mò…”
“Rốt cuộc ngươi làm thế nào có thể khiến cho những tộc Yêu đó chủ động nói ra nội tình của chúng…”
“…”
Phương Thốn mỉm cười cầm rượu rót cho nàng ta, nói: “Thần Vương tỷ tỷ cứ nhìn đi!”
Ở một bên, Hạc Chân Chương liền vội vàng cướp lấy hũ rượu rót ra, trong miệng nói: “Lời này của Phương Nhị thiếu gia, ta liền đi bắt mấy con yêu ma về!”
Phương Thốn xua tay cười: “Không cần phải như vậy!”


Nơi này quả thực rất náo nhiệt, đến chạng vạng càng ngày càng nhiều Luyện khí sĩ đến chè chén thoải mái, thời gian này cũng chen lẫn không ít yêu ma, thực tế ở cuộc đại tiên hội ở Nguyên Thành này cũng là một cơ hội hiếm có để thư giãn đối với nhiều Luyện khí sĩ, rốt cuộc bình thường phần lớn thời gian đều ở trên núi, quả thực không hưởng thụ được dư vị của thế gian, vừa đúng dịp tận dụng cơ hội này để ra ngoài trải nghiệm, còn đói với tộc Yêu mà nói thì là một nơi cách họ ngàn dặm núi hoang, vạn dặm rừng sâu, nơi vui chơi cũng không ít, thế nhưng tìm đâu ra những món rượu ngon và cao lương mỹ vị như thế này đây?
Có nhiều người tự nhiên cũng ồn ào, việc đại tiên hội sắp diễn võ cũng sớm trở thành đề tài náo nhiệt nhất.
Một nhóm Luyện khí sĩ ban ngày đã nói lời khiêu khích, không tránh khỏi ta giành ngươi cướp, ngươi nói hắn có thể thắng, ta nói cái này nhìn có vẻ vạm vỡ, sôi nổi nói lên ý kiến của mình, cũng không biết có bao nhiêu người mười năm rồi chưa xuống núi, ngay lập tức liền thông thạo tin tức.
Nữ Thần Vương và những người khác không thể không tò mò nhìn Phương Thốn.
Trái lại người ta thường nói, càng là những nơi náo nhiệt như thế này thì càng dễ nghe ngóng tin tức.
Nhưng nhìn từ góc độ khác thì càng là nhưng nơi như thế này thì những kẻ mang mặt nạ khoác lác càng nhiều, có mười câu thì chín câu là giả, câu còn lại thì pha thêm nước, không phải là người thông minh và giỏi giang thì sao có thể phân biệt được đâu là thật, đâu là giả?
Chẳng lẽ Phương Nhị công tử lại định nghe ngóng tin tức từ trong nơi này?
Đối với những nghi ngờ của họ, Phương Thốn chỉ uống rượu với tâm trạng vui vẻ.


Bầu không khí trong gian lầu sảng khoái, cũng xảy ra không ít tranh chấp, vào lúc này liền thấy có người sải bước đi ra, ở trong lầu này có treo mấy tấm biển lớn, còn có kẻ đánh trống khua chiêng hét lớn: “Các vị đồng đạo, trùng hợp tiên hội quan trọng, ta tự nhiên cũng nên vui vẻ một phen, có thể kiếm được một món lợi nhuận lớn hay không phụ thuộc vào thị lực cũng như sự hiểu biết của các vị, đến đến đến, đều đến đây đi…”
“Linh Phong Đường ta hôm nay tạo hứng thú, lấy ba mươi sáu vị khiêu chiến tộc Yêu tài giỏi cùng họ khiêu chiến của của Nguyên Thành Thiên Kiêu ta, đều chọn ra, tên ở đây, mọi người xem xong rồi thì nhanh chóng đặt cược thôi, một cái sớm nhất là tiên tử Mạnh Tri Tuyết của Thanh Giang Thành Cửu Tiên Tông, giao đấu với tộc Yêu hồng lân quái, tỷ lệ là một đền ba, đá rồng vàng bạc, pháp bảo bùa chú con dấu đều được, mau tới…”
“…”
Một nhóm Luyện khí sĩ ở Nguyên Thành, thậm chí còn có các thế gia công tử chen lẫn ở trong đó đùa bỡn đều quen thuộc với trò chơi này, vừa nghe liền vui mừng khôn xiết hô to: “Cuối cùng cũng có người mở ra rồi, đến đến đến, loại sự kiện lớn như vậy nhất định phải đặt cược tiền trúng thưởng…”
Nói chuyện tiêu tiền sôi nổi, náo nhiệt đến tột cùng.
Trong tòa lâu này cũng có vài bàn yêu ma đang uống rượu, rõ ràng tình hình bây giờ đã đặc biệt đối nghịch, nhưng chúng lại dường như tức giận, vẫn cứ muốn chạy đến hồng trần Nguyên Thành đến náo nhiệt, hơn nữa mặc dù lúc trước họ tuy rằng kiêu ngạo nhưng cũng chỉ bị Thanh Giang lục tử cùng một ít người trừng phạt, đại đa số thời gian, các Luyện khí sĩ Nguyên Thành trái lại đều vô thức nhường họ.
Điều này cũng đã nuôi dưỡng sự kiêu ngạo ngông cuồng của họ, trở thành cảnh tượng của Nguyên Thành hiện giờ.
Trông thấy một đám người Luyện khí sĩ sôi nổi lấy bạc đánh bạc, vô cùng náo nhiệt, có yêu ma hiếu kì liền kéo một đứa đầy tớ lại, hung dữ nói: “Đám người kia đang bàn khẩu lung tung cái gì vậy, đây rốt cuộc là trò quái gì?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất