Chương 596: Cấu Tứ Diệu Hoa (2)
Đột nhiên, Hạc Chân Chương đang quay đầu múa bút làm thơ nhìn sang, khuôn mặt nàng đã trắng bệch.
...
...
"Đây chính là bản lĩnh của người này do ngươi dạy dỗ?"
Nữ Thần Vương ở trong lầu xem diễn võ cũng có hơi hiếu kỳ, quay đầu nhìn Phương Thốn.
"Đây là cách thích hợp cho hắn ta!"
Phương Thốn cười giải thích.
"Thần Vương tỷ tỷ hiểu rõ hơn ta, bản mệnh kinh là người của "thư kinh”, vốn là người khó nói phải trái nhất. Bàn về pháp lực, bọn họ đọc sách ngộ đạo, nuôi hạo nhiên khí, thuần tuý hơn người ngoài. Mà bàn về thủ đoạn ngự địch, nó kém xa "thuật kinh" và "võ kinh". Nếu dùng phù triện để ngự địch, thì gần với vật bên ngoài, hơn nữa tranh đấu ngang vai ngang vế cũng không chiếm được bao nhiêu cái lợi. Mà nếu không dùng phù triện để ngự địch, thì cũng chỉ có thể mượn kinh nghĩa hoặc thi từ để thành danh. Mà trong đó lại lấy kinh nghĩa làm trọng, dẫu sao thì kinh nghĩa văn chương, mới tính được là trì thế đại đạo..."
"Chỉ tiếc, không phải ai cũng học được kinh nghĩa văn chương. Như Phạm lão tiên sinh từng nổi tiếng một thời thì cũng có bao nhiêu đâu. Phần lớn cũng chỉ là đọc sách đến bạc đầu, mà vẫn là bắt chước lời người khác. Mặc dù tiên hiền kinh nghĩa văn chương do bọn họ viết có thể được thiên địa đồng cảm, đánh bại địch giành chiến thắng, nhưng vẫn khác một trời một vực so với văn chương mình viết!"
"Thi từ cũng giống như vậy, ngâm thơ có thể tĩnh tâm, làm thơ có thể cẩu thả, tất cả có thể tăng pháp lực của bản thân trong thời gian ngắn, kế sách đánh bại địch giành chiến thắng thần kỳ. Chỉ tiếc, thơ có thể lay động mọi người xung quanh cảm ứng vốn là tự nhiên, diệu thủ ngẫu đắc mà thôi, có mấy người có thể viết ra được? Không phải là phải đi chép thơ của người khác sao, cứ như vậy thì uy lực sẽ giảm!"
"Viết thơ của người khác và văn thơ hay từ tương tác giữa trời và người do mình viết ra có hiệu quả chênh lệch ít nhất là gấp trăm lần!"
"..."
Nữ Thần Vương quay đầu nhìn hắn và nói: "Người này cũng có thể viết được thơ cỡ này?"
"Hắn ta không thể!"
Phương Thốn cười nói: "Nhưng da mặt hắn ta dày!"
Nữ Thần Vương cúi đầu theo bản năng, sau đó có ý hỏi.
Phương Thốn cười nói: "Viết thơ của mình và viết thơ của người khác có sự chênh lệch cực lớn. Vậy, nếu những bài thơ mình viết là ăn cắp ý tưởng nhưng người khác không biết thì sao? Giống như năm đó, nếu không phải bên cạnh Phạm lão tiên sinh có lão nô bóc trần, thì có ai biết áng văn chương kinh thế kia lại là ăn cắp ý tưởng? Cho nên ta cũng ghi nhớ, có lẽ là thơ của mình hay không cũng không quan trọng, quan trọng là da mặt phải dày, chỉ cần da mặt dày là có thể coi là thơ của mình, khiến thiên địa rúng động..."
Nữ Thần Vương nghe mà trầm mặc một lúc: "Ta hiểu đạo lý này, nhưng thơ này là ai làm?"
Nữ Thần Vương vừa nói chuyện, ánh mắt vừa nhìn mặt Phương Thốn, tỏ ra rất hoài nghi.
Phương Thốn lập tức cúi đầu, hắn chỉ có thể lộ ra nụ cười khổ có hơi ngượng ngùng.
Da mặt hắn không dày giống như Hạc Chân Chương, có thể đạo thơ mà vẫn cảm nhận được cảnh giới tuyệt diệu kia.
Cho nên lựa chọn của hắn cũng khác.
Dù sao hắn không thể nói cho người khác biết kiếp trước có một người họ Đường, cho nên mỗi khi “mượn” một thứ gì đó từ kiếp trước, hắn cũng chỉ cười như vậy.
Hắn cười như vậy, người ngoài sẽ cho là chính hắn làm thơ, chỉ xin lỗi thừa nhận thôi.
Mà hắn thì sao, hắn không cần phải có rào cản trong lòng, thật là hoàn mỹ.
Mà Nữ Thần Vương thấy Phương Thốn cười khổ, thì cũng không khỏi thở dài một tiếng, nàng ta nói: "Huynh trưởng của ngươi yêu thích kinh văn là cực kỳ khó có được. Ta vốn nghĩ ngươi không có thiên tư về phương diện này, nhưng không ngờ rằng ngươi lại có sở trường thi từ như vậy. Quả nhiên, người của Phương gia các ngươi không hề đơn giản. Chẳng qua là thi từ cỡ này cũng đủ nêu cao tên tuổi ở Triều Ca, sao ngươi nói tặng người ta là tặng người ta luôn vậy?"
Phương Thốn nghe mà mặt đỏ rần.
Trong lòng hắn thầm nghĩ: "Thơ hay giống vậy à, ta vẫn còn khoảng ba trăm bài..."
"Nếu ba trăm bài này không đủ, thì còn có ba trăm từ..."
"Từ không đủ nữa thì, ta có cả ba trăm bài nhạc nữa cũng không thành vấn đề..."
"Cho nên, mấu chốt không phải ở thơ, mà là ở da mặt..."
"Sao các tiền bối chuyển kiếp đến những thế giới khác mà đều không đỏ mặt..."
"Đúng rồi, chuyển kiếp còn tốt, còn có vài người không chuyển kiếp cũng đều không đỏ mặt..."
"..."
Cũng trong lúc đó, trên võ đài, Hạc Chân Chương đã viết đến mức dạt dào trong tiếng cười lớn, tay cầm bút như múa, âm thanh trong trẻo, chấn động tứ phương, không chỉ ép Hồng Tiêu Nhân kia không tới gần người hắn ta được, mà còn khiến một nhóm lão tu nghe mà mừng rỡ không thôi.
"Tỉnh rượu, thấy một mình ngồi trước hoa, say rồi lại nằm ngủ dưới hoa."
"Nửa say nửa tỉnh ngày lại ngày, hoa rụng hoa nở năm này qua năm khác."
"Thà chết già trong rượu và hoa, chứ không chịu quỵ luỵ trước xe ngựa."
"..."
Nhiều tiếng ngâm nga vang khắp khắp nơi, một chút văn chương ngưng tụ thành ánh sáng vàng.
"Quá hay, quá hay..."
Có vài lão tu đã sớm không kiềm chế được, ra sức đập đầu gối của mình, thậm chí còn trực tiếp đứng lên.
Nhất là mấy vị lão tu tiểu bối trẻ tuổi bí mật quan sát cuộc diễn võ kia đều kích động đến mức râu cũng rung rung, luôn miệng nói: "Không nghĩ tới, Mạnh gia nữ một ngày trước gặp kia lại có thiên tư kinh người như vậy, bản đạo đã cho là gặp được báu vật, nhưng lại không nghĩ ra cuối cùng hôm nay lại còn gặp thêm một vị thi tài. Ở Nguyên Thành nho nhỏ này, sao lại gặp được hai gốc mầm tiên trong thời gian ngắn ngủi như vậy?"
Một lão giả khác nhìn chăm chú bên trên, khẩn trương nói: "Thi tài như vậy cũng chớ sớm bị đánh chết..."
...
Ở phe Lạc Thủy Tông, lúc tông chủ Lạc Thủy Tông đang nghe Hạc Chân Chương ngâm được mấy câu thì đã cả kinh trợn to hai mắt, sau khi nghe thì kích động đến mức bàn tay cũng run rẩy: "Cuộc sống khổ sở đã chấm dứt rồi, trước kia, Lạc Thủy Tông chúng ta bàn về phù thì phù không được, luận kinh nghĩa cũng chưa có xếp hạng, không ngờ hôm nay lại nuôi dưỡng được thi tài. Hay, hay, sau này khoác lác với người ta cũng có vốn liếng..."