Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 597: Cấu Tứ Diệu Hoa (3)

Chương 597: Cấu Tứ Diệu Hoa (3)


Tông chủ Lạc Thủy Tông vừa nói vừa vung tay lên: "Lúc trước, có phải hắn tới tông môn báo cáo sổ sách không?"
Trưởng lão ở bên cạnh lẩm bẩm: "Đúng vậy, thế này không hợp quy củ..."
"Báo!"
Tông chủ kêu to một tiếng: "Sau này sổ sách của hắn cũng cho hắn báo tiếp!"
...
...
Trong sự kinh loạn, yêu nữ Hồng Tiêu Nhi âm thầm cắn răng, cảm nhận biến hóa quanh người Hạc Chân Chương. Nàng ta lại sinh ra một cảm giác tự ti mặc cảm không giải thích được, tựa như hôm nay Hạc Chân Chương đang múa bút làm thơ, trên người cũng xuất hiện thần quang nào đó, thần quang này ngồi tít trên cao, mà mình thì hèn mọn như nước bùn. Theo bản năng, nàng ta kính sợ vô tận đối với hắn ta.
Nàng ta kinh hãi và lo lắng.
Nàng ta biết đây là một cảm giác bị áp bách hình thành từ Cấu Tứ Diệu Hoa chấn động thiên địa.
Nàng ta sinh ở Quỷ Bút, từng nghe trưởng bối trong tộc nói một chút về câu chuyện cổ xưa. Tựa như đã từng có yêu vương nào đó thấy một lão nho ven đường, trong bụng đang đói bụng nên muốn chộp lão nho kia ăn. Không ngờ rõ ràng lão nho kia tay trói gà không chặt, nhưng khi giương mắt nhìn lên lại khiến yêu vương có cảm giác tay chân nặng nề, trong lòng kinh hoảng chứ đừng nói là ăn thịt người, cuối cùng, hai đầu gối lập tức trở nên nặng nề, quỳ ở trước mặt đối phương.
Thời điểm đó, nàng ta còn vô cùng không hiểu, bản lĩnh của yêu vương to lớn như vậy, sao lại kính sợ một phàm nhân?
Nhưng trưởng bối trong tộc nói với nàng ta rằng: Đây là cái tuyệt diệu của kinh nghĩa văn hoa, cũng là nguyên nhân nhân tộc hôm nay là chúa tể thiên địa.
Thứ làm cho yêu vương sợ không phải là lão nho đó.
Mà là lão nho đó cùng cảm ứng văn hoa đại đạo trong thiên địa.
Cố nhiên, yêu vương có thể giết lão nho, nhưng nếu hắn ra tay thật, thì sợ là một giây kế tiếp hắn sẽ bị trời phạt đánh xuống!
...
...
"Chẳng lẽ ta cũng gặp phải tình huống như vậy sao?"
Hồng Tiêu Nhi cắn răng, liều mạng khơi dậy sát khí: "Ta không thể thua, càng không thể thua người này!"
Vì vậy, nàng ta bỗng nhiên kêu to một tiếng, trên mặt cũng xuất hiện màu đỏ không bình thường, thân hình tiếp cận nhanh hơn trước gần gấp đôi, giống như tia chớp vậy. Lúc Hồng Tiêu Nhi nghiêng người vòng qua những phù triện đan vào như sấm chớp quanh người Hạc Chân Chương kia, nàng ta nắm một con dao găm sắc bén trong tay mà hung hãn đâm về phía ánh sáng vàng trôi lơ lửng và Hạc Chân Chương trong mây mù khó phân biệt thật giả kia...
Lúc Hồng Tiêu Nhi đâm một đao này, nàng ta đã liều cả tính mạng.
Dù trời phạt đó là thật, mình cũng phải liều mạng giết người trước mắt này...
...
Vì vậy, nàng ta đột phá tầng tầng kim vụ kia thành công và đi tới trước mặt người kia. Hồng Tiêu Nhi có cảm giác có vẻ như không khó khăn như trong tưởng tượng.
Nhưng khi Hồng Tiêu Nhi vọt tới, nàng ta chợt thấy người kia đang ngẩng đầu nhìn mình.
Nụ cười trong trẻo mà tiêu sái kia không hề có sát ý đối với mình, chỉ có thưởng thức.
Mà khi mình vọt nhanh tới với vẻ mặt đầy sát khí, hắn nhẹ nhàng động bút, điểm một cái trên chóp mũi mình.
"Tiểu Đào Khí!"
Cây bút kia không có sát khí, thậm chí không có sức mạnh gì, chỉ có mực.
Khi bút chạm vào chóp mũi, Hồng Tiêu Nhi lại sững sờ ngay tại chỗ một lần nữa.
Nàng ta rất rõ ràng, nếu cây bút này muốn lấy mạng của mình, thì chỉ cần thêm chút sức mạnh là đã thành công.
Chính nàng ta vọt tới bên cạnh đối phương, mà ở xung quanh lại mênh mông. Trong tình huống đối phương gợi lên lực thiên địa đồng cảm, mình chỉ cảm thấy bị hắn trấn áp chặt chẽ ngay tại chỗ, giống cảm giác không hề phòng bị, mặc cho đối phương điều khiển tính mạng. Trong khoảnh khắc đó, nàng ta cảm thấy ít nhất mình có thể chết mười mấy lần, nhưng mà đối phương lại chỉ cầm bút chạm vào chóp mũi mình.
... Không thể không nói, hành động này rất ngả ngớn, còn có hơi thô bỉ...
Có thể vốn đã ôm suy nghĩ đồng quy, tựa như một cái còi đỏ đi một vòng bên bờ sinh tử nhưng lại trực tiếp bị đánh sụp.
Nàng ta liều mạng chống người muốn đứng dậy, ra tay giết cái người đáng giận mặt mày vui vẻ kia. Nhưng nàng ta chỉ cảm thấy khí vận sáng rực xung quanh đối phương, nhào về phía mình giống như thuỷ triều. Trên đỉnh đầu như đón đại dương, đó là trong khí vận cấu tứ từ Đại Hạ quang minh sáng rực tràn lên. Tuy chỉ là một góc, nhưng nó đáng sợ lạ thường.
Lúc này, rốt cuộc nàng ta đã hiểu vị yêu vương kia đang sợ cái gì.
Vì vậy, nàng ta dùng hết khí lực cũng không đứng nổi, cuối cùng thuận thế quỳ xuống, sau đó gào khóc.
Mà Hạc Chân Chương nhìn nàng ta khóc lóc, hắn ta cũng không cười nữa. Hắn ta không đi đỡ nữ yêu này, mà hơi trầm ngâm, tiếp tục múa bút viết tiếp. Chữ viết tiêu sái niềm vui tràn trề đúng lúc phối hợp với bài thơ tự nhiên cách trần này, khiến cho xung quanh sáng rực văn khí, bay vút lên, từng đoạn từng đoạn tựa hồ muốn dẫn khí vận khí thế lớn tới bên cạnh.
"Thú vui phú quý của người là bụi xe vó ngựa, duyên nghèo của ta là chén rượu cành hoa."
"Nếu đem phú quý so với nghèo hèn..."
"Một ở đất bằng..."
"Một lên tới trời cao!"
"..."
Hạc Chân Chương viết xong bài thơ này, hắn ta vẩy tay áo, cầm tờ thơ lên và tự thưởng thức một phen.
Sau đó, hắn ta đưa tới trước mặt Hồng Tiêu Nhi đang quỳ xuống đất khóc lóc, cười nói: "Tặng cho ngươi!"
"Ta..."
Hồng Tiêu Nhân ngây ngẩn, có cảm giác giống như có sóng thần trào dâng tràn vào tim mình.
Nàng ta cảm thấy xấu hổ chưa từng thấy, bật thốt lên theo bản năng: "Ta… ta không đọc nhiều sách, không hiểu..."
"Không sao!"
Hạc Chân Chương nhìn nàng ta cười, thấp giọng nói: "Quay lại tới tìm ta, ta dạy riêng ngươi!"
Dứt lời, hắn ta đẩy tờ thơ vào trong ngực nữ yêu, cao giọng cười to, rồi xoay người đi, sau lưng chính là ánh sáng văn bảo.
...
...
"Đúng như dự đoán, đúng như dự đoán..."
Phương Thốn nhìn Hạc Chân Chương viết nửa bài thơ, chắp tay mà xuống, thiên địa ngưng đọng, hắn gật đầu một cách kín đáo.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất