Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 598: Nửa bài thơ làm chấn kinh cả thành

Chương 598: Nửa bài thơ làm chấn kinh cả thành


"Trước khi bước lên con đường tu hành, ta từng cho là nói đến khí vận chỉ là hư vô mờ mịt. Hôm nay ta mới hiểu được đây không phải là giả, sự tồn tại của khí vận chân thực, bao phủ trên đỉnh đầu tất cả mọi người, tinh thần tuân theo con người đi lên là có thể thông hiểu thiên địa. Cũng đến lúc này, cuối cùng ta mới biết vì sao người tu hành cần mượn ý trời, vì sao từng người tu hành đi trên đường đều là tù nhân..."
"Hay là nói, họ không phải tù nhân, nhưng có lợi, có chút bồi thường..."
"..."
Phương Thốn không nói ra những lời này, đây chỉ là thoáng qua nhẹ nhàng trong lòng hắn, không để lại dấu vết. Nhưng Nữ Thần Vương lại tựa như bén nhạy phát giác ra tâm trạng hắn run run, nên nàng ta như có điều suy nghĩ xoay đầu lại nhìn Phương Thốn. Nữ Thần Vương không hỏi ra miệng, nhưng Phương Thốn biết nàng ta ý thức được cái gì, cũng biết nàng ta đang chắc chắn cái gì về mình.
Vì vậy, hắn nhẹ nhàng gật đầu, bày tỏ khẳng định.
Cứ như vậy trong lúc lơ đãng, lúc Phương Thốn xác định vấn đề cánh cửa thứ năm đã đẩy ra.
...
...
"Cái gì?"
Mà ở xung quanh võ đài tiên hội, chúng tu thấy cảnh trên đài thì không biết bao nhiêu người chấn kinh đến rớt cằm.
Trong dự liệu vốn là đấu pháp võ đài phân sinh tử, ai có thể nghĩ đến lại trở thành cục diện này. Một bài thơ của vị Hạc công tử kia làm Nguyên Thành kinh ngạc, làm cho người ta có cảm giác lộ vẻ xúc động sâu sắc. Mà kinh người hơn, ngay cả đối thủ của hắn ta cũng bị bài thơ kia làm khiếp sợ, chủ động cúi đầu nhận thua. Chuyện này thật là có hơi ly kỳ, nhưng nhìn vào lúc này lại làm cho mọi người vừa mừng vừa sợ.
Nếu nói là có cảm giác tự hào thì đó là ngay bây giờ.
Thơ có hay không, không phải ai nói cũng được, có thể khiến cả sảnh đường ủng hộ cũng chỉ bình thường.
Nhưng một bài thơ đã khuất phục yêu tinh, khiến yêu tinh chủ động hạ bái thì lúc này mới thật sự coi là thanh cao...
Nhưng trong sự kinh ngạc, cũng có người đau lòng...
"Sao lại đưa cho yêu nữ kia?"
"Thứ phá của này có thể hiểu được tờ thơ này trị giá bao nhiêu tiền sao?"
Ở phe Lạc Thủy Tông, chư vị trưởng lão đều giận đến đau răng, ánh mắt bốc lửa, hận không thể chạy tới đoạt lại.
"Không sao cả!"
Nhưng ánh mắt tông chủ Lạc Thủy Tông lại thâm trầm, nhìn chằm chằm Hạc Chân Chương và nói: "Tiểu tử này nổi danh thì Lạc Thủy Tông chúng ta cũng nổi danh theo, không cần để ý tờ thơ này... Quay đầu bắt hắn ta về sơn môn, nhốt vào trong phòng, để hắn ta một hơi viết luôn một trăm cuốn, sau này Lạc Thủy Tông tặng quà sẽ đưa cái này..." Tông chủ Lạc Thủy Tông vừa nói, vừa khẽ cau mày, rồi lại nói tiếp: "Mặc dù thơ này hay, nhưng hình như vẫn chưa thỏa mãn, ý cách trần cũng chưa hoàn toàn thông suốt, chẳng lẽ... Sau đó còn có mấy câu?"
Tông chủ Lạc Thủy tông vừa nói vừa vung tay lên: "Nhất định phải để cho hắn ta viết ra!"
...
...
Mà ở bên kia, Hồng Tiêu Nhi cầm tờ thơ còn chưa khô vết mực, trở lại trên đài, đỏ mặt, cúi thấp đầu.
Trước đây, thiếu chủ U Vụ Lĩnh sa sút, nhận đủ xem thường ở trong yêu tộc, nên lúc này tất nhiên nàng ta cũng lòng đầy lo âu, lúc thì hối hận, cảm thấy sao vừa rồi mình lại dễ dàng bị người đảo loạn tinh thần như vậy, lúc thì trầm ngâm, nghĩ mấy lần như thế nữa thì sợ là vẫn vậy. Hồng Tiêu Nhân nghĩ tới đây, nàng ta cảm thấy cho dù là bị người ở trong tộc chửi rủa khinh bỉ cũng không sao.
Chẳng qua là nàng ta không nghĩ tới, yêu vương và chư vị đại yêu lại không mắng nàng ta.
Mà có mấy vị trưởng bối còn không biết làm sao mà thương tiếc nhìn nàng ta, khẽ lắc đầu.
Một người trong đó nói: "Ngươi không cần quá ảo não, thua dưới một bài thơ cũng không tính là vứt mặt mũi yêu tộc!"
Hồng Tiêu Nhân ngạc nhiên, ngẩng đầu lên với vẻ mặt khó hiểu.
"Yêu tộc tu hành, tu nhân tướng trước, ngươi nói xem vì sao?"
Vị trưởng bối kia chậm rãi lắc đầu, thở dài nói: "Đừng nói là ngươi, dù là ta, hoặc là yêu vương đại nhân, thậm chí là yêu tôn mà gặp được một vị có thể viết ra kiệt tác cỡ này, thì cũng không có cách nào ra tay giết hắn ta. Đây là tôn kính trái tim văn thơ của loài người!"
"Tựa như chúng ta sẽ chinh chiến, chém giết cùng Đại Hạ, nhưng cũng tôn kính tiên hiền của loài người bọn họ!"
"..."
Hồng Tiêu Nhi nghe cái hiểu cái không, nhưng nàng ta cũng coi như đã hiểu, mình không cần phải lo lắng sẽ có nỗi lo về sau gì.
Mà sau đó tâm trạng lại nổi lên: "Nếu các trưởng bối không truy cứu, vậy há chẳng phải là mình có thể đi tìm người kia..."
"Học thơ?"
"..."
Diễn võ tiếp tục!
Cũng giống như ngày hôm trước, lập tức bị người ta mạnh mẽ đoạt hết đầu ngọn gió, người xếp hạng phía sau khổ không thể tả.
Mà hai người Phương Thốn và Nữ Thần Vương xem xong trận chiến này của Hạc Chân Chương thì cũng hết tâm sự, đã trở về từ sớm.
Sau đó còn có mấy vị đồng môn bằng hữu cũ ra tay, đều phải tiết kiệm thời gian, đắn đo từng chuyện.
Mà hắn cũng vốn tưởng rằng Hạc Chân Chương đứng đầu ngọn gió lớn như vậy, chắc hẳn sẽ không quá yên bình vào đêm này, sẽ có không biết có bao nhiêu văn nhân nhã sĩ, cao nhân tiền bối đều đang nghĩ cách muốn gặp hắn ta. Nhưng hắn không nghĩ đến, vừa mới đến xế chiều, hắn chỉ thấy Hạc Chân Chương chắp tay sau lưng đi tới với vẻ mặt đầy hào hứng, vui mừng đến mức chân mày đang không ngừng nhướng lên nhướng xuống. Hắn ta vừa thấy Phương Thốn, thì hết sức phấn khởi tiến lên chào đón và nói: "Đi!"
Phương Thốn cũng ngẩn ra: "Đi đâu?"
Hạc Chân Chương nói: "Vãn Hương Cư, ta mời khách!"
"Hả?"
Phương Thốn nhất thời coi trọng nhìn hắn ta.
Hạc Chân Chương vui mừng nói: "Lão Phương, lão Phương, huynh đệ; không nói lời khác, lần này ngươi thật sự là giúp ta bận rộn. Ngươi có biết không, tông môn đã ám chỉ với ta, sau này ta làm gì thì làm, muốn đi đâu thì đi, cũng cho báo cáo tất cả sổ sách của tông môn. Càng khoa trương hơn là bây giờ các thanh lâu ở Nguyên Thành này cũng chủ động gửi thư cho ta, muốn mời ta uống rượu..."
Phương Thốn có hơi không biết làm sao, hắn im lặng nhìn hắn ta.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất