Chương 60. Hậu quả nghiêm trọng (2)
Nguyên Chấp sửng sốt, nghĩ thầm rằng bản thân chưa từng uy hiếp mà!
Tuy rằng trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cũng không dám phản bác, chỉ là vội vàng nói:
-Học sinh không dám!
Lão tiên sinh Chung Việt hét lên:
-Cho ngươi dạy học sinh của Nguyên Chấp Đình cũng là sự tín nhiệm của thư viện đối với ngươi. kết quả ngươi tự nhìn xem đã dạy thành dạng gì, từng người ngay cả thuật ngự vật cơ bản cũng không tu được, bình thường ngươi dạy bọn hắn cái gì?
-Dạy không tốt, có lẽ là ngươi không đủ dùng tâm, nhưng cư nhiên đuổi học sinh, đây chính là vô đức của giáo viên.
Trong lòng của Nguyên Chấp hận không thể giết người, nhưng cũng chỉ có thể cố nén:
-Ta nhất định sẽ sửa đổi!
-Trước tiên không cần quay lại nữa!
Lão tiên sinh Chung Việt hừ lạnh một tiếng, nói:
-Ngươi như thế này, thư viện làm sao có thể yên tâm giao học sinh cho ngươi, về trước mà tĩnh tâm. Ta sẽ nói chuyện với viện chủ, đợi ngươi sửa đổi thì hẵng trở về chấp chưởng Nguyên Chấp Đình!
Nguyên Chấp sửng sốt, hắn ta kinh ngạc nhìn về phía Chung Việt.
Mà lão tiên sinh Chung Việt cũng nhìn hắn ta, quanh người lại tựa như có khí cơ xao động, áp lực như núi đè nặng.
-...Vâng!
Nguyên Chấp thật sự không dám phản bác vị đại tọa sư này, cũng chỉ có thể đồng ý.
Làm sao lại như vậy...
Chỉ đuổi một học sinh ra khỏi học đình, sao hậu quả có thể nghiêm trọng như vậy?
Việc đã đến nước này hắn ta cũng không còn mặt mũi mà ở lại đây, cúi đầu cứng ngắc thi lễ với lão tiên sinh Chung Việt, xoay người bước ra ngoài, có thể cảm giác được ánh mắt chung quanh đang nhìn mình, cũng có thể cảm giác được những ánh mắt này tràn đầy châm chọc, cảnh tượng vừa xấu hổ vừa mất tự tin này, thậm chí khiến cho đầu của hắn ta có chút trống rỗng, như giẫm phải bông vậy.
Bây giờ mình đã trở thành trò cười cho thư viện sao?
Không sai, nếu những người này đem chuyện này đến thành Liễu Hồ để truyền tin, chẳng phải mình sẽ trở thành trò cười của cả thành Liễu Hồ?
Rõ ràng là mình không làm gì cả, tại sao hậu quả... lại nghiêm trọng như vậy?
Chung Việt lão tiên sinh, đúng là phải tước đoạt thân phận giáo viên Nguyên Chấp ở trong thư viện trước hay sao?
Điều này sao có thể?
Mà ở xung quanh, dù là học sinh của thư viện, hay là nhóm giáo viên cũng đều câm như hến.
Nét mặt của người người đều lộ ra vài phần khó nghĩ khó hiểu, hơi không rõ vì sao...
Chuyện này tuy hoang đường, nhưng thực ra cũng chỉ là việc nhỏ, hơn nữa trong thư viện Bạch Sương thực ra cũng không hiếm thấy, thậm chí có chuyện hoang đường hơn chuyện này rất nhiều, nhóm giáo viên của thư viện, ai không chọn người mình thích dạy?
Tuy bởi vì chuyện này bại lộ trước mặt mọi người, nhận vài lời giáo huấn là phải, nhưng phạt nặng như vậy thì quả thực không ngờ...
Trong sân cũng có người hơi cách chỗ giảng đạo gần một chút, thấy ánh mắt Nguyên Chấp nhìn Phương Thốn và Liễu Cát mới hiểu được nguyên do Chung Việt lão tiên sinh tức giận như vậy:
-Nguyên Chấp trục xuất Phương nhị công tử khỏi học đình, thực ra cũng không phải chuyện lớn, răn dạy vài câu rồi cho qua là được. Nhưng hắn ngàn lần chớ nên, vạn lần chớ nên, sau khi Chung Việt lão tiên sinh biết chuyện này còn uy hiếp Phương nhị công tử cùng Liễu Cát ngay trước mặt lão nhân gia, không để bọn họ nói ra chân tướng. Thế này há chẳng phải là đang mạo phạm uy nghi của Chung Việt lão tiên sinh?
-Nhất là bây giờ nhóm luyện khí sĩ trong thành Liễu Hồ đều ở đây, hắn không kiêng kỵ như vậy, lại để ai khó chịu?
-Luyện khí sĩ đặt nặng mặt mũi nhất, mặt mũi thư viện còn quan trọng hơn, nếu không trừng phạt nặng, danh tiếng thư viện còn cần hay không?
-...
-...
-Nếu không phải bọn họ nói cho ta biết, ta cũng không biết ngươi lại chưa từng được giáo viên chỉ điểm...
Mà Chung Việt lão tiên sinh quát lui Nguyên Chấp, lúc này mới quay đầu lại nhìn Phương Thốn, thần sắc tựa hồ hơi cảm khái, ông ta nhẹ nhàng thở dài, rồi mới nói:
-Nói như thế, tu vi hôm nay của ngươi, thực sự dựa trên ngộ tính cùng thấu hiểu của mình tu ra?
-Cũng không hẳn hoàn toàn!
Phương Thốn bước lên phía trước một bước, nói:
-Trước đây ta có hiểu một ít, lại từng được Lam Sương tiên sinh chỉ điểm!
Nói lời này là thừa nhận chuyện mình bị Nguyên Chấp trục xuất.
Lam Sương tiên sinh ở cạnh Thanh Nham cười nói:
-Ta chỉ nói sơ qua một ít đạo tu hành với ngươi, không dám kể công!
-Ha ha, hóa ra là Lam Sương đang dạy ngươi!
Chung Việt lão tiên sinh nghe xong Lam Sương tiên sinh nói thì hiểu rõ, cười nói với Phương Thốn:
-Lam Sương mười năm trước đã tới thư viện Bạch Sương, học thức uyên thâm, giáo dục dụng tâm, không biết đã dạy dỗ bao nhiêu hạt giống tốt nổi bật xuất chúng. Có hắn chỉ điểm cho ngươi, khó trách ngươi có thể tăng tu vi tới Luyện Tức trung kỳ trong một tháng, thậm chí ngay cả thuật Ngự Vật cũng tìm được con đường!
Phương Thốn cười trả lời:
-Cho nên học sinh mới nói, tiên sinh dạy tốt!
-Không chỉ là tiên sinh dạy tốt!
Chung Việt lão tiên sinh nhìn Phương Thốn, khẽ gật đầu một cái, ánh mắt hơi cảm khái, hơn nữa như toát ra chút vẻ tán thưởng, cũng không biết trong lòng có suy nghĩ nhận làm thân truyền hay không, có điều cuối cùng, xung động này đã biến mất, chỉ hơi bất đắc dĩ lắc đầu, nhìn Phương Thốn nói:
-Tốc độ tiến cảnh như vậy cũng có thể thấy ngươi thiên tư hơn người, không thua kém huynh trưởng của ngươi...
Phương Thốn không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ khiêm tốn:
-Tiên sinh khen quá lời rồi!
-Đây không phải khen, mà là danh tiếng ngươi nên có!
Chung Việt lão tiên sinh lắc đầu, nói:
-Có thiên tư tuy tốt, nhưng cũng cần dũng khí mới được, ngẫm lại năm đó đại ca ngươi...
Lúc muốn khen mấy câu, không biết nghĩ tới điều gì, Chung Việt ngừng nói một lát, rồi lại nói:
-Ngươi đã vào thư viện, ngươi là học sinh của thư viện ta, thư viện ta vì Tiên Điện Đại Hạ mà bồi dưỡng thiên tài luyện khí, há lại sẽ để hài tử ngươi bị oan?
-Về sau nếu có chuyện, cứ lớn mật mà nói, đường đường là luyện khí sĩ, sao có thể hèn nhát như thế!
-Vâng... vâng, học sinh biết sai rồi...
Phương Thốn luôn miệng đồng ý, rồi lại thầm nghĩ, nếu ngay từ đầu ta đánh bạo nói thì sao có thể có kết quả này?