Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 61. Nữ nhân này

Chương 61. Nữ nhân này


-Hạt giống tốt như thế, không thể bị hủy!
-Việc tu hành, không được khinh thường nửa phần, đi chậm một chút không đáng sợ, chỉ sợ đi nhầm!
-Ngươi tuyệt đối không thể tự đẽo gọt mình, nên tìm một nơi cho ngươi mới được...
Mà lúc Phương Thốn đang nghĩ về hình phạt mà Nguyên Chấp chịu cùng với việc có thể mang tới chút phiền phức ở trong lòng, Chung Việt lão tiên sinh đã bình tĩnh nhìn về phía hắn, hơi trầm ngâm nói:
-Bây giờ ngươi đã Luyện Tức trung kỳ, cũng không cần tới Nguyên Chấp Đình, như vậy...
Nói đến chỗ này, ánh mắt đã nhìn sang Lam Sương tiên sinh.
Trái tim Phương Thốn khẽ động, biết Chung Việt lão tiên sinh đây là muốn an bài cho mình một nơi mới.
Nếu có thể đến chỗ Lam Sương tiên sinh tu hành, thì đúng là cầu còn không được.
Mà vào lúc này, đón lấy ánh mắt Chung Việt lão tiên sinh, Lam Sương tiên sinh cũng có vẻ nhẹ nhàng gật đầu.
Trước đó bọn họ đã nói với nhau, Phương Thốn đã từng nhận chỉ điểm của hắn, nếu bây giờ không ở Nguyên Chấp Đình được, như vậy thì để Phương Thốn gia nhập Lam Sương Đình, đi theo Lam Sương tiên sinh tu tập, tất nhiên cũng là một chuyện biết thời biết thế, tất cả đều vui vẻ...
-Lam Sương giáo viên, ngươi có bằng lòng cho Đại Hạ ta thêm một vị lương tài không?
-Ha ha, được dạy hiền tài, cầu còn không được...
Sau cuộc trò chuyện giữa hai người, trái tim của Phương Thốn như muốn thắt lại.
Mà các học sinh xung quanh nghe được, đều nhìn Phương Thốn với ánh mắt ghen tị, còn có người chuẩn bị kêu một tiếng tốt.
Chỉ là vào lúc này, chợt có một giọng khàn khàn nói:
-Việc này không thích hợp!
Mọi người đều ngẩn ra, bao gồm đám người Chung Việt lão tiên sinh, Lam Sương giáo viên, Phương Thốn cũng nhìn sang. Họ thấy người nói chuyện là một lão nhân ngồi ở bên cạnh Lam Sương tiên sinh, mang nón che mặt màu đen, không thấy rõ dáng dấp, chỉ có thể cảm giác được ánh mắt lãnh đạm đảo qua, lạnh lùng nói:
-Lam Sương tiên sinh là thay thư viện Bạch Sương chúng ta bồi dưỡng học sinh có khả năng tu bảo thân, trúc đạo cơ, vào Quận Tông, toàn bộ thư viện Bạch Sương, thậm chí toàn bộ thành Liễu Hồ, ai không muốn vào môn hạ của Lam Sương tiên sinh tu tập?
Nghe vậy, Chung Việt lão tiên sinh không khỏi nhướng mày, nói:
-Linh Tú giáo viên có ý là...
Lão nhân tên Linh Tú cười lạnh một tiếng, nói:
-Lam Sương Đình không thể so với bên ngoài, muốn đi vào đó, dù là tu vi, hay là học thức, đều là lựa chọn tốt nhất, thậm chí là viện chủ tự mình phê duyệt mới có thể đi vào. Giả sử tùy tiện để đệ đệ của Phương Xích tiên sư tiến nhập vào Lam Sương Đình, thư viện còn có quy củ đáng nói gì không. Chư học sinh của thư viện, có ai sẽ chịu phục?
-Nhất là hắn vẫn là đệ đệ của Phương Xích tiên sư thì càng dễ dàng để cho người khác nói lời ong tiếng ve hơn...
Mọi người nghe vậy, đều không khỏi nhíu mày.
Lão nhân này nói một câu lại nói trúng điểm, tu tập trong Lam Sương Đình quả thực đều là mầm giống tốt nhất của thư viện, không hề tầm thường, hết thảy học sinh đều muốn tu tập cùng. Nhưng làm sao Lam Sương có thể dạy, nếu trực tiếp nhận Phương Thốn là thân truyền, có thể sẽ không có ai nói gì, nhưng thân truyền không dễ dàng nhận như vậy, có vẻ Lam Sương tiên sinh cũng không có ý này...
Lời này có ý nói, Lam Sương tiên sinh ngoại trừ nhận làm thân truyền ra thì không có biện pháp khác...
Hiển nhiên bầu không khí trong sân vì một câu nói của lão nhân này mà trở nên tù đọng, người người đều nhíu mày.
Ngay cả ánh mắt Phương Thốn cũng hơi híp lại nhìn lão nhân.
Trong sân tĩnh lặng, trong chốc lát không có ai phá vỡ.
Nhưng đúng lúc này, Mạnh Tri Tuyết ngồi ở bên cạnh Chung Việt lão tiên sinh bỗng nhiên nhẹ nhàng mở miệng nói:
-Linh Tú tiên sinh nói tất nhiên là có lý, dù là đệ đệ của Phương Xích tiên sư cũng không thể tùy tiện phá hủy quy củ của thư viện chúng ta, chỉ là thư viện của chúng ta, muốn vào học đình tốt nhất tu tập, ngoại trừ tu vi thì học thức, thuật pháp đều phải đạt yêu cầu, nhưng vẫn có một biện pháp khác...
-Thanh yêu trừ tà, lập chút công lao cũng có thể được thư viện bồi dưỡng...
-Giả sử Phương nhị công tử diệt yêu đuổi ma, có nền tảng, rồi vào Lam Sương Đình, nói vậy thì sẽ không có ai nói gì đúng không?
-...
-...
Mọi người xung quanh nghe Mạnh Tri Tuyết nói đều không khỏi hơi ngẩn ra.
Ngay cả Chung Việt lão tiên sinh cũng không khỏi hơi tập trung, như là đang nghiêm túc suy tư.
-Diệt yêu đuổi ma?
Mà Phương Thốn cũng ngẩng đầu lên, chân mày nhíu một cái không dễ dàng phát giác.
-Ha ha...
Vị Linh Tú tiên sinh kia trầm mặc một hồi, rồi bỗng nhiên cười ha ha, nói:
-Ngươi vị minh chủ tiểu Nam Sơn này nói không tệ, nếu lão nhị của Phương gia này có thể giống như ca ca hắn, còn nhỏ tuổi đã ở thư viện Bạch Sương chúng ta, ở thành Liễu Hồ lập được công lớn, tạo được danh tiếng lớn như vậy, vậy còn có ai dám ngăn hắn, không cho hắn đến thư viện bồi dưỡng?
Tuy đang cười, nhưng người người đều nghe ra trong lời nói không có chút ý cười, còn giống như là hơi chê cười.
Mà vì lời này, mọi người cũng không khỏi hơi trầm mặc, có vẻ nhớ lại chuyện gì đó không hay.
Ngay trước mặt chúng học sinh, nhiều luyện khí sĩ trong thành Liễu Hồ đến đây bàng thính giảng đạo như vậy, Chung Việt lão tiên sinh không thể không tỏ thái độ, ông ta trầm mặc một hồi lâu, mới nhẹ nhàng gật đầu, nói:
-Việc này cũng đúng, Phương Thốn, ngươi cảm thấy thế nào?
Thấy nhiều ánh mắt nhìn về đây như vậy, Phương Thốn hơi trầm ngâm, chỉ đành nói:
-Lý nên như vậy!
Bây giờ cách duy nhất để trực tiếp cho phép mình vào Lam Sương Đình là Lam Sương tiên sinh mở miệng, nhận mình làm học sinh thân truyền, nhưng Phương Thốn cũng biết thân phận mình hôm nay xấu hổ, không thể làm khó dễ Lam Sương tiên sinh, ép người ta làm như vậy.
-Ha ha, nếu như thế, vậy việc đã định!
Chung Việt lão tiên sinh cười cười, nói:
-Nói không chừng thư viện Bạch Sương ta lại sẽ có một vị tiểu tiên sư...
Những người khác đều cười theo.
Chỉ là trong lòng họ thầm nghĩ, lại có một vị tiểu tiên sư, chưa hẳn là chuyện tốt...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất