Chương 604: Thập nhị tiên trụ trận (2)
"Sự ảnh hưởng này vô cùng nhỏ, có lẽ ngay cả ngươi cũng tưởng rằng vị Nguyên Thần Vương giấu dưới lòng đất quá mạnh, thế nên trong vô hình khiến mình kinh sợ, nhưng khi tiểu bối yêu tộc các ngươi thi triển hoán linh pháp sẽ lại đứng trước đủ kiểu thất bại...”
"Đây chỉ là tác dụng nhỏ, thậm chí khi tiểu bối Yêu tộc các ngươi nhẹ nhàng chiến đấu, hắn cũng có thể làm rối loạn tâm trí được!”
Vừa nói vừa nhếch khóe miệng cười khẩy: “Có trận này, tình hình đánh nhau quanh võ đài thì có là gì chứ?”
"Xoẹt!”
Thanh Giác Yêu Vương ngẩng đầu thật mạnh, nhìn về phía một tiểu lâu đằng xa.
Lúc này, không thể nào hình dung được trog lòng đang sinh ra kinh sợ và sát ý.
“Thật ác độc... thật ác độc...”
“Rõ ràng là người ta mưu hại, nhưng chúng ta... thế mà đến nhìn cũng không nhìn ra được...”
Tính toán nghi hoặc trong lòng đã lâu cuối cùng vào lúc này cũng đã có lời giải đáp, lúc trước hắn ta đã bí mật thảo luận với vô số lão yêu, tất cả đều cảm thấy có vấn đề, nhưng không ai biết có vấn đề ở chỗ nào, mà bởi vì không biết vấn đề ở đâu nên khi những Luyện Khí Sĩ Nguyên Thành này khiêu chiến, bọn họ không có lý do gì từ chối, chỉ có thể để mặc cho tiểu bối kiên trì ứng chiến, tiếp tục nhìn bọn họ mất mạng.
Nhưng đó là hai mươi bảy mạng!
Hai mươi bảy thiếu chủ cấp tiên miêu tiềm lực vô hạn, tương lai tươi sáng...
Lại bị chôn vùi như thế?
Nếu bọn họ thực sự chết trên võ đài, tốt xấu gì cũng còn có chút giá trị...
"Lòng dạ con người sao có thể độc ác đến thế?”
Thanh Giác Yêu Vương vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, cũng không thể trực tiếp tìm đến cửa giết người ở Nguyên Thành.
Thế nên, qua hồi lâu, hắn ta mới dùng âm thanh run rẩy nói ra một câu như thế.
...
"Ha ha...”
Không ngờ được người trẻ tuổi đó nghe thấy câu này lại bất ngờ nở nụ cười.
Hắn cũng không để ý ánh mắt u oán của Thanh Giác Yêu Vương nhìn về phía mình, chỉ cười nói: “Bây giờ ngươi chỉ cảm thấy tức giận, mà ta lại cảm thấy kỳ diệu, vô cùng kỳ diệu, vị Phương Nhị công tử này thiên tư cao, dù có cao như huynh trưởng của hắn cũng không thể chỉ tu hành trong mấy năm mà đã có ánh mắt tinh thông và bố cục huyền diệu như thế, ngươi có biết vị trí bày mười hai tiên trụ này đại biểu cho cái gì không?”
“Điều này đại biểu hắn đã nhìn thấu một phần nguồn gốc tu hành rồi...”
Hắn vừa cười vừa híp mắt lại, bộ dáng tươi cười khiến khiến Thanh Giác Yêu Vương có ấn tượng rất sâu, thậm chí còn sâu hơn lúc trước, giọng nói trầm thấp như tự lẩm bẩm, mang theo hơi lạnh khiến người ta run rẩy: “Thế nhân đều biết lúc trước huynh trưởng của hắn khi còn sống đã suy luận ra một bộ công pháp, tên là “Vô Tương Bảo Thân Kinh”, ngay cả ta cũng đã từng cẩn thận lựa chọn không ít tiểu gia hỏa thiên tư hơn người, ép bọn họ tu luyện bộ kinh văn này, chỉ cần không hiểu thì sẽ giết luôn, buộc bọn họ phải dùng hết sức...”
“Nhưng cuối cùng, giết vô số người, vẫn không ai có thể hiểu được, thế nên chỉ có thể thừa nhận đó là một bộ công pháp bỏ đi...”
"Nhưng sao lại có thể như thế được?”
“Đó là truyền thừa mà tiên sư Phương Xích để lại!”
"Vị tiên sư Phương Xích đó chỉ ba mươi tuổi đã đăng đường nhập thất, trở thành một người tiên cơ, tuổi còn trẻ đã có địa vị ngang bằng với những người như phụ thân ta, là sự tồn tại có thể một mình hàng phục long mạch, cũng là sự tồn tại duy nhất trên thế gian từng nhìn thấy bản nguyên thiên tâm, công pháp hắn vất vả suy luận ra, ngươi lại nói với ta đó là một bộ công pháp bỏ đi?”
"Bảo ta làm sao mà tin được?”
“Ha ha, từ đầu đến giờ ta chưa từngtin!”
“Mà bây giờ, cuối cùng ta cũng có được chứng cứ…..”
...
Dường như lời hắn nói mình không nên nghe, nhưng người trẻ tuổi này lại không kiêng kị mình chút nào.
Trong lòng Thanh Giác Yêu Vương cảm thấy hơi ngạc nhiên, khiến sự tức giận trong lòng hắn ta giảm bớt không ít.
Mà lúc này nghe được, thực ra hắn cũng không hiểu, rốt cuộc người trẻ tuổi này có được bằng chứng gì, cái gì mới coi là bằng chứng?
Có điều hắn ta không hỏi, bởi vì hắn ta có thể nhìn ra được, người trẻ tuổi này đã nhận định rồi.
Chắc hẳn trong lòng hắn cũng đã có chủ ý!
...
“Lúc trước có phải hắn ta từng cho phép các ngươi khiêu chiến với hắn một lần không?”
Quả nhiên, sau khi người trẻ tuổi này cười xong, đột nhiên ngừng cười quay đầu nhìn Thanh Giác Yêu Vương.
Thanh Giác yêu vương hơi ngạc nhiên, vẫn gật đầu, thấp giọng giải thích: “Chúng ta rất khó chọn được người, Thanh Do Huyết Mộ Lĩnh đó vốn là một lựa chọn tốt nhất, thậm chí còn chuẩn bị huyết châu gia truyền, nhưng lại bị hắn ta giết chết trước mặt mọi người, ta vì lo rằng huyết châu bị lộ, chuyện náo lên quá lớn, nên lúc đó cũng không dám mở miệng xin hắn lấy lại thủ cấp của Thanh Do... Bây giờ làm thế nào để chọn người đây...”
“Không cần lo lắng, ta đã chuẩn bị rồi!”
Đột nhiên người trẻ tuổi đó lại cười, nhìn Thanh Giác yêu vương, nói: “Ngươi chỉ cần giúp sắp xếp một chút là được!”
“Hả?”
Thanh Giác Yêu Vương hơi ngạc nhiên nhìn hắn.
Mà nụ cười trên mặt người trẻ tuổi càng thêm nghiền ngẫm, khẽ cười nói: “Giống như Phương Xích tiên sư, khi Đại Hạ này lập triều được nghìn năm, đạo lý này giống như Luyện Khí Sĩ có thiên tư tốt nhất thế gian, không sinh ra trong hoàng tộc Đại Hạ, cũng không sinh ra trong vương tộc các Thần Cung...”
“Ai bảo yêu nguy hiểm nhất là ở Nam Cương các ngươi?”
Ngày thứ hai, cuối cùng cũng không còn ai của Yêu tộc đổ máu trên lôi đài nữa.
Không phải là vì giằng co này đã xong, cũng không phải vì Luyện Khí Sĩ của Nguyên Thành lại trở nên nhân từ nương tay, mà là vì ngày hôm nay Yêu sứ Nam Cương lại không cho phép bất cứ hào kiệt nào của Yêu tộc lên lôi đài nữa, cho dù trên dưới lôi đài đều có vô số Luyện Khí Sĩ của các tông môn đang giết đến đỏ cả mắt, kêu gào mà khiêu khích, bọn họ không cho bất cứ ai lên lôi đài nữa.
Nhưng mà dù việc ẩn nhẫn bất ngờ này này, cũng không làm cho Yêu tộc mất hết mặt mũi.
Bởi vì ngày hôm đó lúc sắp kế thúc lôi đài, đột nhiên bọn họ tuyên bố một việc trước tất cả mọi người.
Ngay trước mặt mọi người mà gửi chiến thư đến Phương nhị công tử.