Chương 605: Một bức chiến thư
…
Trước đây đã từng có hào kiệt của Yêu tộc gửi chiến thư cho Phương Thốn, kết quả là bị Phương Thốn dùng thủ đoạn lôi đình mà giết chết người đó trên lôi đài trước mặt mọi người.
Mà bây giờ là lần thứ hai.
Chỉ có điều vốn chiến thư lần này là được Phương Thốn cho phép.
Các Luyện Khí Sĩ ở Nguyên Thành đều biết sớm muộn gì thì yêu tộc cũng phải đẩy ra một người để khiêu chiến với Phương nhị công tử lần nữa, có điều không ai ngờ được là Yêu tộc sẽ ra chiến thư ở ngày cuối cùng của lôi đài, dù sao một tiết mục nổi bật hoặc là đặt ở đầu hoặc là đặt ở cuối cùng, nhất là bây giờ khí thế của Yêu tộc vô cùng uể oải, sao lại muốn khiêu chiến Phương nhị công tử vào lúc này?
Quan trọng hơn là ai sẽ khiêu chiến?
Yêu tộc vô cùng nghiêm túc mà tuyên bố chuyện này, còn viết cả thư khiêu chiến đưa đến tận tay Phương Thốn.
Thậm chí họ còn cho Phương Thốn thời gian ba ngày để chuẩn bị, để tỏ vẻ rộng lượng của mình.
Nhưng cuối cùng thì người xuất thủ tên gì họ gì, xuất thân từ tộc nào thì không hề tiết lộ, chứ càng không nói là lộ diện…
Cũng vì vậy nên chuyện này lập tức trở nên có mùi thú vị.
…
“Không nhận!”
Đến buổi tối, trong tiểu lâu nhỏ của Phương Thốn sớm đã có vô số đồng môn biết được chuyện này chạy đến, ai cũng một lòng căm phẫn, Hạc Chân Chương là người đầu tiên ném chén trà trong tay đi, lớn tiếng nói: “Khiêu chiến không đầu không đuôi như thế này, sao có thể nói nhận là nhận được, nếu như Yêu tộc thực sự muốn khiêu chiến, vậy thì cứ quang minh chính đại đưa người khiêu chiến trước con mắt của mọi người xem, mọi người nhìn thấy đều sẽ cảm thấy công bằng hơn, bây giờ lôi đài cứ úp úp mở mở thế này, vạn nhất đến lúc đó họ phái lão Yêu Vương đến thì ta cũng phải lên lôi đài sao?”
Phương Thốn nhìn hắn ta một cái rồi nói: “Đó là chén trà của ta.”
Hạc Chân Chương đang nổi giận đùng đùng, vung tay lên: “Ta bồi thường được.”
Phương Thốn nói: “Là tác phẩm của danh tượng, vốn là một bộ, làm hư một cái thì hư luôn cả bộ, giá cả rất cao đấy…”
Hạc Chân Chương do dự một chút, dùng sức mà vỗ bàn một cái rồi quát: “Dù sao chiến thư này, ta cũng không nhận!”
“Đúng là không nên nhận!”
Mạnh Tri Tuyết đứng một bên cũng trầm giọng nói: “Yêu tộc không hề có ý tốt với Phương nhị công tử, từ lúc họ vô duyên vô cớ tỉ mỉ chọn ra một tên gia hỏa khó chơi đến khiêu chiến ngươi đã có thể nhìn ra được, lúc đó ngươi thi triển thủ đoạn lôi đình trấn áp bọn họ thành thực được một quãng thời gian, đột nhiên bây giờ lại chọn ra một người để đối phó với ngươi, chắc chắn chuyện này có bẫy, cần phải cẩn thận.”
Mộng Tình Nhi nói:” Đúng đó, cho dù không nhận thì cũng chẳng ai dám nói gì ngươi đâu!”
Nhưng khi Phương Thốn nghe thấy những lời này thì chỉ cười cười, nói: “Dù sao ban đầu đã đồng ý rồi, giờ không nhận sợ rằng sẽ phiền phức.”
Những người khác nghe thấy vậy lại có chút không biết nói gì.
Lúc đầu Phương Thốn đúng là đã đồng ý với Yêu tộc là sẽ nhận thêm một lần khiêu chiến của họ, câu này thực sự là làm cho người ta đau đầu.
Từ tình hình lúc đó thì Phương Thốn đồng ý cũng là chuyện hợp lý, nhưng bây giờ lại trở thành một cục diện khó giải quyết.
“Không cần phải lo lắng, ta sẽ suy nghĩ tính kỹ.”
Nhưng Phương Thốn cũng không nói thêm gì với bọn họ, chỉ cười rồi tiễn bọn họ rời đi.
Đám người hôm nay chạy đến hỏi han mình, thể hiện quan tâm, nghĩ kế có thể nói là rất đông, ngay cả muội muội nào đó của Vân Tiêu kia, một vị con gái bảo bối của Nguyên Thần Vương cũng chạy đến đây để thăm dò, bây giờ chắc là muốn biết suy tính của Phương Thốn, nhưng Phương Thốn làm gì còn thời gian để đối phó từng chuyện như thế, vì vậy nên chỉ nói mình cần yên tĩnh để tu luyện, ứng chiến, rồi mời họ về trước.
Trước khi đi còn không quên đưa bộ trà đã không trọn vẹn kia cho Hạc Chân Chương…
…
Chỉ còn hai người không mời đi được, những người kia vừa mới rời đi, một con vẹt ngũ sắc đã bay tới.
Nó đậu lên bức bình phong, nghiêng đầu ánh mắt híp lại nhìn về phía Phương Thốn.
“Đi thôi, đi vào rồi nói.”
Phương Thốn biết đây là Nữ Thần Vương ra lệnh cho nó đến mời mình, nên đứng dậy nở nụ cười, đi vào phía bên trong.
“Không sao, ngươi không cần lo lắng!”
Trước lúc Phương Thốn đi vào trong, đột nhiên con vẹt tên “Thái gia” kia nói một câu.
Phương Thốn thấy kỳ lạ: “Nói như thé nào?”
Con vẹt đó dương dương đắc ý mà nói: “Yên tâm đi Phương tiểu tử, Thái Gia ta xem người xem khí, đo chỗ ở dương gian, khám âm trạch, trên nhìn sao trời, dưới thì xem mạch đất, nhãn lực rất chuẩn, vừa nãy ta mới nhìn ngươi một lúc, ấn đường của ngươi không đen, vì vậy nên chắc chắn lần này không sao…”
“Đây…”
Phương Thốn chỉ đành cười, hành lễ với nó: “Xin nhận lời chúc của ngươi!”
Con anh vũ kia vỗ cánh phần phật, lộ ra vẻ vô cùng đắc ý: “Chuyện nhỏ, chuyện nhỏ, không là gì cả!”
…
“Ngươi quyết định đồng ý?”
Phương Thốn vừa vào bên trong điện đã thấy Nữ Thần Vương ngẩng đầu nhìn về phía mình.
Phương Thốn chỉ cười cười, còn chưa trả lời thì đột nhiên Nữ Thần Vương nói: “Không đúng, khi đó ngươi đã nghĩ sẽ nhận trận chiến này rồi?”
“Đương nhiên là đã sớm nghĩ!”
Phương Thốn thầm nghĩ trong lòng: “Nếu không thì lúc đó ta nói mấy câu ấy làm cái gì?”
Trong lòng hắn cũng dần dần hiểu vị Nữ Thần Vương tỷ tỷ này hơn, là người có đầu óc, nhưng không dùng được
“Phương huynh, ta đã giúp huynh điều tra rồi.”
Vân Tiêu cũng cười khổ, tự tay mà đưa một chén trà đến cho Phương Thốn, đặt trước mặt hắn rồi nói: “Dùng cách trước đây của huynh, có điều ta đã nâng cấp một chút, không chỉ sắp xếp vô số tai mắt ở tửu quán, kỹ quán, trà quán ở Nguyên Thành, mà thậm chí còn sắp xếp người ở cả hành cung đám Yêu sứ kia nghỉ ngơi, còn có thám tử chuyên quan sát nhất cử nhất động của đám Yêu sứ Nam Cương kia, nhưng tin tức lại ít hơn tin mà huynh tìm hiểu trước đây, chỉ đáng tiếc chỉ có một kết quả!”
Phương Thốn nhíu mày nói: “Không có tin tức?”