Chương 603: Thập nhị tiên trụ trận
Thanh Giác yêu vương hơi kinh ngạc, ánh mắt lạnh lùng nói: “Ban đầu ta để Thanh Do Huyết Mộ lĩnh khiêu chiến với hắn, lại bị hắn hai ba chiêu đã giết chết, huyết đan cũng không kịp tế, có thể thấy bản lĩnh của hắn quả thực hơn người, nhưng dù nói thế nào đi nữa thì hắn cũng chỉ là một người trẻ tuổi, tu hành tổng cộng mới được bao nhiêu năm, sao có thể tùy tiện chỉ bảo vài câu là có thể ép hậu sinh Yêu tộc của ta tới mức này?”
"Đương nhiên hắn không thể...”
Người trẻ tuổi đó cười, giơ tay vuốt ve những cây cột đầy hoa văn tinh xảo nhô cao xung quanh võ đài, nhẹ giọng nói: “Nhưng vị huynh trưởng đó là người không tầm thường, nếu khi còn sống để lại truyền thừa gì đó, làm được điều này thì có gì lạ lùng cả?”
"Chậc...”
"Hắn quả thực không nên lỗ mãng như thế, để ta nắm được nhược điểm...”
Nhìn khuôn mặt của người trẻ tuổi đó, trong lòng Thanh Giác Yêu Vương không khỏi run rẩy.
Từ khuôn mặt đó, hắn ta có thể nhìn ra được thần sắc cười mà như không cười, lúc trước ở Nam Cương khi thấy người trẻ tuổi này, hắn cũng lộ ra vẻ mặt đó, cũng chính là lần đó, cha con bọn họ đàm phán thành công một vụ mua bán lớn với Yêu Tôn, lớn đến mức khiến hắn ta kinh ngạc, sau đó yêu tôn nói với hắn ta rằng: "Ngươi có nhìn thấy vẻ mặt tên tiểu tử đó, có biết đó là gì không? Đó là biểu hiện của lòng tham không đáy!”
"Yêu tộc chúng ta cùng tồn tại cũng một thế giới với nhân tộc, tranh đoạt thiên hạ, nhưng trên thực tế, chúng ta đã sớm thua rồi!”
"Lần đầu thiên địa sơ khai, thế giới này cũng chỉ có tổ tiên chúng ta có thể xưng vương xưng bá, nhưng vì sao sau này những tổ tiên mạnh mẽ đó đều bị nhân tôc trục xuất, chém giết, vì sao những hậu bối chúng ta chỉ có thể nhường vùng đất tốt lành đó, lui về Nam Cương hoang vắng hẻo lánh, gian nan sống qua ngày? Nguyên nhân là bởi vì nhân tộc có văn hóa tinh hoa mà chúng ta không thể học được...”
“Rất nhiều lão yêu phàn nàn trời cao độc sủng nhân tộc, nhưng bọn họ đều hiểu lầm một chuyện!”
"Là nhân tộc trở thành nhân vật chính trong đất trời, trời cao mới độc sủng nhân tộc, mà kẻ không phải nhân tộc được sủng mới trở thành nhân vật chính trong đất trời!”
"Theo lý mà nói, chúng ta không đấu lại được nhân tộc!”
“Dù sao, bây giờ chúng ta cũng bắt đầu học thất kinh, ngộ kinh nghĩa, tu nhân tướng, học lễ nghi!”
"Nhưng nếu muốn nói đến thắng thua còn chưa biết được!”
"Tiểu tử ngạo mạn kia, biểu cảm lộ ra trên mặt hắn chính là hy vọng tương lai chiến thắng của chúng ta...”
“...”
"Mong điện hạ dạy ta…..”
Thanh Giác Yêu Vương nghĩ lại cuộc đối thoại lúc đó, thật lâu sau mới khóe mắt hơi giật, chỉ bái lễ với đối phương.
Hắn ta đường đường là Vêu Vương tôn sư lại hành lễ với một hậu bối.
Rõ ràng người trẻ tuổi đó rất hưởng thụ lễ nghĩa này, mỉm cười, tỏ vẻ thoải mái xua tay nói: “Không cần khách khí như thế, dẫu sao chúng ta cũng là hợp tác, đương nhiên không thể để ngươi bị người ta lừa mà không tìm được nam bắc đâu... Không phải ngươi rất nghi hoặc, vì sao đến Nguyên Thành, những tiểu yêu quái mà các ngươi tốn tâm huyết nuôi dạy, đến ngay cả thần thông tổ linh lợi hại nhất cũng không dùng được sao?”
Nhìn ánh mắt kinh ngạc của Thanh Giác Yêu Vương, hắn nhẹ vỗ trụ bạch ngọc, nói: “Nhìn chỗ này!”
Bốn trụ đá chọc trời đó được điêu khắc rất tinh xảo, bên trên đầy những hoa văn đẹp đẽ mà huyền ảo, đây là lúc trước khi bắt đầu đấu võ, Nguyên Thành tìm người dựng lôi đài, lúc đó còn có không ít Yêu tộc đến thảo luận, nói nhân tộc đúng là nhiều chuyện, đấu pháp thôi mà cũng phải làm nhiều thứ lòe loẹt như vậy, nếu là Yêu tộc chúng ta bình thường giao thủ chỉ tìm một đỉnh núi là xong...
Hắn ta nghi ngờ nhìn về phía trụ đá, nửa ngày sau mới kỳ quái hỏi: “Cái trụ đá này đâu có vấn đề gì...”
Hắn đường đường là Yêu Vương, tu vi thâm sâu, ánh mắt độc đáo, hắn đã cảm thấy không có vấn đề gì thì đương nhiên là không thể có vấn đề được.
“Trụ đá không có vấn đề, nhìn hoa văn!”
Người trẻ tuổi đó cười, nói một câu chỉ điểm.
Thanh Giác Yêu Vươmg nhìn nửa ngày, dường như nhìn ra được hoa văn này có chút hình dạng phù triện, nhưng vẫn không cảm thấy có vấn đề gì.
Tuy hắn là Yêu tộc, nhưng sống lâu như thế, đương nhiên cũng không xa lạ gì với phù triện.
"Phải nối lại để nhìn...”
Người trẻ tuổi đó lại cười nhắc nhở một câu, sau đó bắt đầu lấy tay vẽ trong không trung.
Theo đầu ngón tay hắn vạch ra, sắc mặt Thanh Giác Yêu Vương cũng càng lúc càng trở nên nghiêm trọng.
Đột nhiên hắn ta nhắm mắt lại, để thần thức của mình quét qua hoa văn trên bốn trụ rồi kết hợp lại với nhau, sau đó triển khai trái phải, càng nghĩ sắc mặt càng trở nên khó coi, mặc dù vẫn không thể xác định được điều gì, nhưng hắn cột đá này có chỗ kỳ quái...
"Người này... người này sao lại độc ác như thế?”
Lúc nói ra câu này, hắn hoàn toàn không giống một Yêu Vương mà chỉ giống một lão già bị lừa một vố.
Một lão già đau lòng cho những vãn bối mất mạng vô tội.
"Không sai, trụ đá này không có vấn đề, hoa văn trên đó cũng không có vấn đề!”
Người trẻ tuổi đó khẽ than thở, nói: “Nhưng nếu tất cả hoa văn trên trụ đá kết hợp lại với nhau, sắp xếp theo phương hướng trận pháp sẽ hình thành một đại trận, cũng không trách ngươi không nhìn ra, vì dù ngươi có nghi ngờ những hoa văn này, chỉ nhìn bốn trụ đá mà nói thì còn thiếu rất nhiều, giống với cột đá hẳn còn tám cái, bốn trụ trên mặt đất, bên cạnh võ đài, tám cái khác phân bố khắp nơi trong thành, đã sớm đóng đinh vào đất, trên bốn dưới tám, mười hai trụ đá phù văn tương ứng hình thành nên đại trận...”
"Đại trận này không có tác dụng khác!”
Hắn nói rồi sắc mặt trở nên lạnh lùng, khẽ hừ một tiếng: “Vị Phương Nhị công tử kia đã sớm biết đặc điểm truyền thừa của Yêu tộc các ngươi, cũng hiểu được cách các ngươi sử dụng hoán linh chi pháp, thế nên hắn bày ra tác phẩm này, chỉ cần ở trên võ đài, hoặc là ở trong Nguyên Thành này, trong vô hình các ngươi sẽ chịu ảnh hưởng, hồn lực có chút chịu ảnh hưởng...”