Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 63. Thời gian gấp rút, nhiệm vụ không tính nặng

Chương 63. Thời gian gấp rút, nhiệm vụ không tính nặng


“Học sinh thư viện phải tu luyện ba năm. Trong ba năm này, họ phải thuộc lòng thất kinh, thành thạo hai pháp môn căn bản là thuật ngự vật và thuật nhiếp hồn. Thậm chí có người phải nghiên cứu sâu một kinh nào đó trong thất kinh, còn phải nâng cao tu vi của họ. Có người trong ba năm ở thư viện tu hành tới Bảo Thân Cảnh, như thế tính ra thì những thứ phải học trong thư viện cũng không hề ít!”
“Hiện giờ mình chỉ còn có một năm!”
“Có lẽ người khác nghĩ rằng mình mới nhập học năm nay nên sau năm thứ ba này vẫn có thể tiếp tục ở lại thư viện, thời gian nhiều hơn người khác một năm. Nhưng trên thực tế, lần này các học sinh trong thư viện xuống núi, thư viện chưa chắc sẽ lưu mình lại. Thời gian càng kéo dài thì sức ảnh hưởng của huynh trưởng càng thấp, thư viện càng không hy vọng giữ lại một củ khoai nóng hổi như mình!”
“Vì vậy, mình chỉ có thể tận dụng một năm này để học hết tất cả những gì mà người khác học trong ba năm!”
Trong lòng thầm nghĩ, thần sắc hắn cũng nhẹ nhõm hơn.
Trên thế giới này có rất nhiều con đường để luyện khí sĩ đi, cũng giống như học sinh trong thư viện, trong ba năm học mọi người đều là đồng học, nhưng khi hết thời hạn ba năm thì phải xuống núi, mỗi người đi một ngả, có người vào Thủ Dạ Cung, có người làm thủ hạ của thành thủ, có người thì trở thành tán tu. Nhưng tất cả những thứ này đều không phải là chính quy, muốn đi tốt trên con đường này chỉ có con đường vào Quận Tông.
Nhưng mà Quận Tông chọn lựa đồ đệ từ thư viện cực kỳ khắc nghiệt.
Vừa nhìn thiên phú, vừa nhìn căn cơ, thậm chí nhìn cả danh vọng và gia thế. Chỉ có xuất chúng về mọi mặt thì mới có thể trở thành đệ tử của Quận Tông.
Người như vậy rất ít, thư viện có ba trăm học sinh, cũng chỉ có mười mấy người trong số đó mới có được vinh dự này.
Điều này cũng dẫn đến việc trong năm nay, hắn không những phải học tất cả những gì mà người khác học trong ba năm, mà còn phải giỏi hơn những người khác. Mặc dù Thiên Đạo Công Đức Phổ ban cho hắn thiên tư vượt xa những người bình thường, nhưng đây cũng không phải là một nhiệm vụ đơn giản.
Vì vậy vấn đề giáo viên phải được ưu tiên hàng đầu.
Phải thừa nhận trong vấn đề này, Mạnh Tri Tuyết đã giúp đỡ hắn rất nhiều!
Chỉ là trong tiềm thức, Phương Thốn muốn tránh xa nữ nhân này một chút để tránh rước phải phiền phức vào thân.
...
...
Một đêm trôi qua, Phương Thốn tắm rửa sạch sẽ, mặc vào học bào, gọi Tiểu Thanh Liễu mang cặp sách đeo trên lưng, đi đến thư viện.
-Công tử, người đã khác xưa nhiều rồi, bây giờ phải đi đâu đây?
Tiểu Thanh Liễu lái xe ngựa, lắc đầu cảm khái nói.
Phương Thốn cũng suy nghĩ về vấn đề này, bây giờ quả thực có chút khác xưa rồi.
Trước đó hắn bị giáo viên trục xuất, thuộc thân phận lang thang không nơi nương tựa, thích đi đâu thì đi đó. Nhưng bây giờ thì Nguyên Chấp giáo viên đang chịu phạt. Dự định vào học đình của Lam Sương tiên sinh cũng bị lão nhân mũ đen phá hỏng, trước mắt cũng không đến đó được.
Vậy thì hắn chỉ có thể trở về Nguyên Chấp đình trước, tìm cơ hội lập công đức sau đó danh chính ngôn thuận đến Lam Sương Đình!
Trước đó bị trục xuất đi, bây giờ lại quay về, có chút thú vị...
Nghĩ đến điều này, Phương Thốn ngược lại trở nên thích thú hơn, lập tức yêu cầu Tiểu Thanh Liễu đánh ngựa nhanh hơn nữa.
Khi đến thư viện, hắn vác túi sách lên đi thẳng đến Nguyên Chấp Đình. Đương nhiên, bây giờ Nguyên Chấp chịu phạt, cũng không được phép quay trở lại thư viện, học đình này cũng không thể gọi là Nguyên Chấp Đình được nữa, sau này gọi là gì còn chưa biết...
Khi đến cổng đình, Phương Thốn dừng lại một chút mới bước vào.
Bên trong học đình vốn dĩ là một mảng xì xào, tất cả học sinh đều nhỏ giọng nghị luận, trông vô cùng lo lắng. Vừa nhìn thấy Phương Thốn bước vào, bọn họ lập tức ngậm miệng lại nhìn hắn với ánh mắt cổ quái. Trước đó Phương Thốn bị Nguyên Chấp trục xuất, bọn họ đều là xem náo nhiệt, nghĩ thầm danh tiếng có lớn cỡ nào, thân phận cao cỡ nào thì cũng đã sao chứ, không có giáo viên dạy hắn...
Nhưng ai có thể ngờ được rằng người này lại có năng lực như vậy, chỉ sau hơn một tháng đã khiến tất cả mọi người đều không có giáo viên dạy rồi sao?
Hơn nữa, lúc Chung Việt lão tiên sinh giảng đạo, toàn bộ Nguyên Chấp Đình đều không có ai di chuyển được Thanh Nham, nhưng cái người chưa từng ở trong học đình một ngày như hắn lại làm được, không phải ý nói tu vi hiện giờ của hắn đã cao hơn tất cả mọi người trong Nguyên Chấp Đình này hay sao?
Phương Thốn mỉm cười nhìn đám bạn học, như thể đang nói mọi người lại gặp nhau rồi...
Các học sinh trong học đình đều cúi thấp đầu giống như đang nói ai muốn gặp ngươi vậy...
Phương Thốn trở về vị trí trước đó đã chọn, đặt cặp sách xuống rồi nhìn sang vị đồng học thật thà bên cạnh.
-Thân huynh...
Vị đồng học thật thà đó run rẩy một cái, lông mày rủ xuống nói:
-Phương sư huynh có gì chỉ giáo sao?
Nhìn thấy bộ dạng của hắn ta, Phương Thốn không khỏi cười khổ nói:
-Không có gì, chỉ chào hỏi mà thôi...
Thân Thời Minh nghĩ thầm, chào hỏi thì chào hỏi, ngươi dọa ta làm gì?
Bây giờ trong Nguyên Chấp Đình không còn giáo viên nữa, phải học gì đây?
Sau khi Phương Thốn ngồi xuống, cân nhắc một chút rồi lấy Thuật Kinh ra, dù sao thì hắn cũng biết cái gì là quan trọng, hắn vẫn nên đặt tu hành làm trọng. Dù sao thì trong một năm nếu hắn muốn đạt được mục tiêu tu hành của mình thì thời gian vô cùng gấp rút, mỗi ngày đều không được lãng phí...
Cũng ngay lúc hắn đang suy nghĩ thì đột nhiên cảm thấy xung quanh trở nên yên tĩnh, bầu không khí có vẻ hơi áp lực.
Phương Thốn có chút ngẩn người, ngẩng đầu lên thì thấy một thân ảnh không ngờ tới.
Vị lão nhân đội nón đen không chút tiếng động xuất hiện ở trước cửa học đình. m lãnh nhìn Phương Thốn, khàn giọng nói:
-Nguyên Chấp chịu phạt, nhưng khóa nghiệp của các người không được để thụt lùi. Chung Việt tiên sinh có lệnh, để ta tạm thời tới chỉ điểm các ngươi...


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất