Chương 64. Phép Vu Cổ
-Gì?
Toàn bộ học sinh trong Nguyên Chấp Đình đều giật mình, ngơ ngác nhìn lão nhân nón đen chậm rãi đi vào, trong chốc lát, trên mặt không ít người lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vốn tưởng rằng sau ngày hôm qua, ngay cả giáo viên bọn họ cũng không có, ai nghĩ rằng cư nhiên nhân họa đắc phúc, thay một giáo viên trẻ tuổi như Nguyên Chấp lại là một giáo viên tu vi cao hơn đến hướng dẫn?
Lão nhân này chính là Linh Tú giáo viên có uy tín trong thư viện...
Cũng là bài danh rất cao trong số hàng chục giáo viên của thư viện…
“Vậy mà nàng ta lại đến...”
Trong lòng Phương Thốn trầm xuống một cách khó hiểu, sinh ra chút dự cảm bất hảo.
Ngày hôm qua, chính là lão nhân này đã ngăn cản không cho mình vào Lam Sương Đình chỉ bằng một câu, bây giờ lại gặp ở đây...
-Hiện tại các ngươi chỉ còn thời gian là một năm!
Lão nhân đội nón đen bước vào trong đình ngồi lên chỗ bàn giáo viên, đón ánh mắt có kinh sợ có kinh hỉ của học sinh, nhưng nét mặt của nàng ta không thay đổi. Đôi má gầy dưới lớp sa mỏng khẽ nâng lên, ánh mắt của nàng ta chậm rãi nhìn xung quanh gian đình, đột nhiên trở nên yên lặng.
Chỉ nhìn vẻ bề ngoài thì trông nàng ta rất già, có vẻ như đã tám chín mươi tuổi, nhưng khi nhìn kỹ, nàng ta không có nhiều nếp nhăn trên khuôn mặt, trông nàng không già đến thế, chỉ là đội nón đen, trên người có chút khí tức quỷ dị, làm cho người nhìn đến trong lòng liền khó chịu, khi ánh mắt quét qua từng học sinh, nàng ta khàn giọng nói:
-Ngày hôm qua, khi tọa sư của các ngươi đang giảng đạo, các ngươi làm trò hề, có phải các ngươi thật sự cho rằng ở thư viện này ba năm rồi có thể cho qua như thế?
Xung quanh những học sinh nghe thấy vậy sắc mặt không giấu nổi sự xấu hổ, cúi đầu không dám nhìn thẳng vào nàng ta.
-Thật sự là quá ngây thơ, căn bản các người không hiểu được bản thân đang bị chậm trễ điều gì...
Linh Tú tiên sinh tiếp tục nói, giọng khàn đục kèm theo ý chế nhạo:
-Luyện khí sĩ đại đạo, liền là từng bước thăng chức, tầng tầng đột phá, ta thành thật nói với các ngươi, chỉ bằng tư chất này thật không đủ tư cách để vào thư viện. Lúc trước các ngươi vào qua ai cũng được, bỏ tiền cũng được, có thể tiến nhập thư viện là vận mệnh của các ngươi...
-Chỉ tiếc, dường như các ngươi cũng không biết vận may này lớn bao nhiêu...
-Ha ha, người khác thấy các ngươi vào thư viện thì đã là thiên chi kiêu tử, thân phận bất đồng, kỳ thực tính là cái gì?
-Trên thư viện có Quận Tông, trên Quận Tông lại có Thần Cung, trên Thần Cung còn có Tiên Điện!
-Chỉ có từng bước một, vào Quận Tông, vào Thần Cung, lại tiến vào Tiên Điện mới tính đã xong đại đạo, có chút tư cách!
-...
-...
Khi nàng ta đang nói, ánh mắt của nàng dường như cố ý hay vô tình lướt qua Phương Thốn, chậm rãi nói:
-Chẳng qua người có thể đi đại đạo này ai không phải kỳ tài đương thế, giống như đại công tử của Phương gia, tiểu tiên sư Phương Xích, trước kia hắn bước vào Cửu Tiên Tông Yến Quận, lại chọn nhập Thiên Nguyệt Cung Giang Quận, cuối cùng lại vào Thất Vương Tiên Điện, người như vậy mới thật sự coi là có thành tựu!
Có không ít ánh mắt đều lén nhìn về phía Phương Thốn.
Đối với lời nói của Linh Tú giáo viên, cảm thấy cũng không quan trọng, đương nhiên, thành tích của tiên sư Phương Xích là không thể so sánh được.
Nếu tất cả mọi người đều có thể đi chung con đường như Phương Xích tiên sư, thì tên tuổi của Phương Xích Liễu Hồ cũng sẽ không nổi danh khắp thiên hạ.
-Đương nhiên...
Lão nhân vừa nói vừa dừng lại một lúc, nhưng trên mặt lộ ra vẻ châm chọc, cười lạnh nói:
-Con đường này đã định trước vô duyên với các ngươi. Toàn thư viện có 300 học sinh, mà cũng chỉ vẻn vẹn chục người có tư cách nhập vào Quận Tông, học sinh thư viện có ba lối nhưng đối với các người mà nói sớm đã bị bóp chết một cái, các ngươi chỉ có thể chọn một trong hai con đường còn lại mà thôi…
-Vì vậy, người ta nghiên cứu tu vi, tu luyện Bảo Thân, các ngươi không cần quan tâm, bởi vì một cơ hội cũng không có, vậy nên hãy chăm chỉ trên con đường thuật pháp, hoặc là có thể tu ra chút trình độ, tương lai có thể ở lại trong thành...
-Cũng phải nói lại, nên đến hoang nguyên Vĩnh Dạ, học thêm bản lĩnh thực sự, cũng coi như có thêm kỹ năng bảo vệ tính mạng!
-...
-...
Nghe nàng ta nói, vẻ mặt của tất cả học sinh đều vô cùng xấu hổ, nhưng không ai dám lên tiếng.
“Đây... là một giáo viên xuất từ thực tiễn...”
Phương Thốn nghe xong cũng có chút ngạc nhiên nhưng không thể không than tiếc một cái.
Thư viện học sinh, sau khi hết ba năm mà nói chỉ có ba loại xuất thân:
Một là được các Tông mỗi quận coi trọng, thu nhập môn hạ, tiếp tục tu tập pháp môn cao thâm hơn.
Hai là tham gia triều đình, sung làm nha sai, tướng thủ, luyện khí, y quan, mưu sĩ,...
Ba là bị Thủ Dạ Cung thu đi, thăm dò hoang nguyên Vĩnh Dạ.
Mà lựa chọn thứ ba, cũng là điểm cuối cùng của đại bộ phận thiên tư không tốt lại không có thân gia bối cảnh.
Tất nhiên, ngoài ba loại này, thực sự còn có một loại thứ tư, đó là những kẻ không được môn phái nào chiêu mộ, không đủ tư cách để vào triều đình, cũng như không muốn đến hoang nguyên Vĩnh Dạ để tìm chết, thông thường đều sẽ đánh bạc tất cả, trực tiếp lẩn trốn trở thành tán tu, nhưng theo cách này, nửa đời sau người này sẽ khó thấy mặt trời, thân phận luyện khí sĩ cũng sẽ bị tước bỏ.
Thậm chí, còn có thể bị truy nã.
Những gì lão nhân nói bây giờ quả thực là sự thật, cũng dùng được.
-Cho nên, lão thân đến đây, không phải dạy các người tu luyện, mà là dạy các ngươi một ít kỹ năng tự bảo vệ bản thân!
Linh Tú giáo viên nói một phen, lúc này mới bất chợt dừng lại, ánh mắt hờ hững nhìn về phía các học sinh trong gian đình, bỗng nhiên giọng nói khẽ nhấc nói:
-Hôm qua tất cả các ngươi đã đi nghe Chung Việt tiên sinh giảng dạy thuật Ngự Vật rồi, cảm thấy rất đáng gờm đúng không?
Chúng học sinh nghe vậy, đều là liên tục gật đầu.
Ngay cả Phương Thốn cũng có chút chờ mong, cũng không biết khi nào hắn mới có được bản lĩnh của lão tiên sinh đó.