Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 62. Nữ nhân này (2)

Chương 62. Nữ nhân này (2)


Mà vào lúc này, mặt trời đã chiều ngả về tây, giảng đạo lần này cũng kết thúc, nhóm luyện khí sĩ đến bàng thính cùng chúng học sinh trong sân đều đứng dậy hành lễ với Chung Việt tiên sinh, tạ ơn ông ta truyền đạo thụ nghiệp, sau đó, đưa mắt nhìn Chung Việt lão tọa sư rời đi rồi mới chậm rãi đứng dậy, trong lúc đó không ít ánh mắt nhìn Phương Thốn tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Mà lúc mọi người đều tản đi, Phương Thốn cũng đang ngẩng đầu nhìn Mạnh Tri Tuyết.
Nàng ta đang theo bên cạnh Lam Sương tiên sinh rời đi, có vẻ đang tận lực thả chậm cước bộ, nhìn thấy Phương Thốn nhìn qua đây thì thoáng dừng chân, quay đầu đón ánh mắt Phương Thốn, nhẹ giọng mở miệng:
-Mong ngươi quý trọng cơ hội, làm một người giống như huynh trưởng ngươi!
Phương Thốn nhíu mày, chưa kịp trả lời, nàng ta đã đi xa.
Nữ nhân này...
Trong lòng Phương Thốn khẽ thở dài một tiếng.
Vào buổi tối, Phương phủ náo nhiệt một phen.
Phương nhị công tử được các tọa sư trong thư viện khen ngợi, hơn nữa còn biểu hiện ra năng lực phi thường, tin tức hắn ta sử dụng thuật ngự vật để di chuyển cự thạch trăm tấn đã sớm truyền khắp thành Liễu Hồ qua miệng của học sinh trong thư viện (Lời của Ốc Sên: Đúng là truyền miệng, từ trăm cân mà lên được tới tận trăm tấn rồi :)) ). Phương lão gia và Phu nhân đều vui mừng khôn xiết. Phu nhân đích thân xuống bếp, chỉ huy nha hoàn hấp một lồng bánh bao nhân thịt, hầm một chén Linh Chi và canh sâm tuyết, rồi làm thêm một vài món ăn kèm.
Phương lão gia đã nhiều năm không xuống bếp cũng đeo tạp dề rồi tự tay chiên một con cá cho Phương Thốn.
Bàn ăn đã bày ra, Phương lão gia còn mở ra một bình Ngọc Lộ nhưỡng ủ hơn 300 năm.
Vừa ngửi thấy mùi thơm của rượu, Phương Thốn biết Phương lão gia cũng chịu bỏ vốn ra rồi, Ngọc Lộ nhưỡng này là đặc sản của Liễu Hồ, chỉ có nước từ giếng Cổ Tĩnh ở phía đông thành Liễu Hồ mới có thể làm ra loại rượu ngon này. Thời gian niêm phong càng lâu, hương vị càng thơm. Ngày trước khi Phương Xích còn, hàng năm đều có người mang đến để hiếu kính Phương lão gia. Sau này ước chừng là không còn người gửi đến nữa, càng uống càng ít.
Trên gia yến nhỏ, Phương lão gia tự tay rót một ly cho Phương Thốn, không ngừng cười khen ngợi:
-Ta đã kêu lão Hoàng đi nghe ngóng rồi, bây giờ người trong thành đều đang khen ngợi Thốn Nhi của nhà ta đấy. Nhìn lão nhị của nhà họ Lương, lão thất của nhà họ Chu ở thành Tây, cô nương của nhà Lăng tiên sinh ở góc hẻm Hoàng Liễu mà xem, họ đều vào thư viện từ hai năm trước, trước đó còn không ít lần tự khen bản thân, kết quả cũng chỉ là đám không được việc nhất ở thư viện. Phương Thốn nhà ta mới vào học có một tháng đã giỏi hơn bọn họ rồi...
Phương phu nhân không ngừng gắp rau cho Phương Thốn, đôi mắt hơi đỏ, vừa thương cảm lại vừa tự hào nói:
-Thốn Nhi nhà ta chính là di truyền từ ta, tất nhiên là giỏi hơn con nhà người khác rồi. Cứ nhìn mấy đứa đầu óc đơn giản đó xem, Thốn Nhi nhà ta toàn vẹn hơn bọn họ nhiều!
Phương lão gia ủ rũ gắp một miếng gà ăn, trong lòng suy nghĩ, con trai có danh rồi là giống bà...
Nhưng mà sau cái chết của lão đại, tâm tình của phu nhân cũng không tốt, thôi thì không giành với bà ấy làm gì?
Vừa dỗ vừa khuyên, lấp đầy hơn một nửa cái bụng của Phương Thốn, Phương lão gia nghi hoặc hỏi:
-Thốn Nhi, hôm nay ta nghe người ta nói, con vào thư viện hơn một tháng rồi nhưng không có giáo viên chịu dạy? Chuyện này sao trước đó con không nói cho chúng ta nghe chứ...
Phương phu nhân cũng trở nên căng thẳng nhìn Phương Thốn với vẻ lo lắng.
Nhìn thần sắc của hai người họ, Phương Thốn hiểu được sự lo lắng của bọn họ. Hôm nay hắn xem như là để lộ mặt mũi ra trước mặt của mọi người trong thư viện, cũng ngồi vững danh vị thiên tài của mình. Đây là chuyện tốt, cũng là một phần trong kế hoạch ban đầu của hắn. Nhưng trong khi mọi người đều đang nghị luận hắn phong quang như thế nào thì Phương lão gia và Phương phu nhân lại quan tâm đến một vấn đề khác.
Phong quang của hắn được lan truyền, nhưng mà việc hắn bị giáo viên trục xuất cũng bị lan truyền ra.
Người khác quan tâm hắn phong quang như thế nào, nhưng hai người bọn họ lại quan tâm hắn phải chịu uất ức trong thư viện.
Những thứ rách nát mà thư viện dạy còn cần người dạy hay sao?
Phương Thốn lười nhác cười một cái, ném đôi đũa đi, cười nói:
-Nhưng mà con cũng không nói là con thông minh đến mức có thể tự mình hiểu hết, vẫn là nên có lão sư dạy thì tốt hơn. Có một người tên là Lam Sương tiên sinh ở thư viện, ông ta muốn nhận con làm đệ tử thân truyền, vẫn luôn bí mật dạy con. Còn vị giáo viên Nguyên Chấp kia tài năng thì chả thấy đâu, nhưng tính tình thì lại kiêu ngạo. Là con đang cố ý né hắn ta ra, có một giáo viên tốt như vậy thì tại sao phải chọn một người kém nhất chứ?
Ồ...
Thần sắc của Phương lão gia thả lỏng, thở ra một hơi cười nói:
-Vẫn là Thốn Nhi nhà ta thông minh!
Phương phu nhân nói:
-Dù sao cũng là giáo viên, cho dù là không tốt thì cũng không nên đắc tội...
Nhìn dáng vẻ tin tưởng của hai người này, Phương Thốn cũng tùy ý mà gật đầu. Cả một nhà đều hiểu ý nhau không tiếp tục bàn tán chuyện này nữa. Thân là hài tử, giỏi nhất chính là lừa gạt người già, còn người già thì giỏi nhất là không vạch trần lời nói dối của họ.
...
...
Sau bữa tối Phương Thốn liền trở về phòng, như thường lệ chuyển đổi 100 công đức thành tiên thiên chi khí, xem như là tu luyện.
Sau đó hắn cầm Thuật Kinh lên từ từ đọc.
Hôm nay, sau khi nghe xong giảng đạo của Chung Việt lão tiên sinh, hắn ta đã giải được nhiều nghi vấn khó khăn trong Thuật Kinh, vừa hay có thể nghiên cứu thêm về ngự vật, nâng cao năng lực. Về điểm này, hắn được ưu ái hơn nhiều người rồi. Ban đêm người khác bàn tức hít thở, hao phí một lượng lớn tinh lực, còn hắn thì không cần, hoàn toàn có thể dùng thời gian đó để tu pháp.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất