Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 630: Cha hiền con hiếu

Chương 630: Cha hiền con hiếu


Làm sao gặp được một vị Cổ Sư bình thường không tiếp khách?
Còn để hắn chủ động tới tìm mình…
Thế là hắn lại bảo cho tiểu hồ ly cất lá thư thăm hỏi đi, nói: "Ngươi chỉ cần viết, cha ngươi và cháu gái, đều ở nhà ta…"
Tiểu hồ ly viết theo lời của Phương Thốn, Phương Thốn nghĩ rồi nghĩ, lại lắc đầu, nói: "Đổi thành: Cha ngươi và cháu gái ngươi, đều ở trong tay ta…"
Tiểu hồ ly viết theo lời của Phương Thốn, Phương Thốn vẫn cảm thấy không ổn, lại bỏ đi.
Vạn nhất mình đoán sai thân phận của đối phương, vậy thì việc này hình như có chút hơi xấu hổ…
Hắn suy nghĩ một hồi, lại cất bức thư kia đi, thầm nghĩ Cổ Sư bậc này phần lớn có tính tình cổ quái, so với mời tướng chẳng bằng khích tướng, sau khi nghĩ sâu tính kỳ một hồi lấy một viên Sinh Tử Phù ra, thầm nghĩ trực tiếp cho hắn nhìn đan cổ này?
Nếu đã là Cổ Sư chắc hẳn có thể nhìn ra tác dụng tuyệt diệu của Sinh Tử Phù, nói không chừng có thể khiến hắn hứng thú…
Nhưng suy nghĩ một lúc, lại cảm thấy thủ đoạn này hình như quá bình thường…
… Vạn nhất chủ nhân Hắc Hồ kia, lại đưa một viên đan cổ đến để cho mình đánh giá thì làm sao bây giờ?
Vậy chẳng phải giống hai đứa bé tặng quà qua lại cho nhau sao?
"Tóm lại phải nghĩ ra biện pháp, nói cho hắn biết ta đã biết thân phận của hắn, cũng phải để hắn biết rằng ta và người trong tộc của hắn không giống nhau, còn phải để hắn cảm thấy hứng thú với ta, khiến cho hắn có ý nghĩ muốn ngay lập tức tới đây gặp ta… Đương nhiên, một bước quan trọng nhất cho dù ta đoán sai thân phận của người này, cũng sẽ không gây nên hoài nghi khác, vẫn có thể mời được hắn…"
Thế là hắn vắt óc suy nghĩ trong chốc lát, bỗng nhiên hắn nói với trùng sư Yếu Ly chờ ở một bên đang không biết làm sao: "Trên người ngươi có cổ trùng không?"
Yếu Ly ngẩn người một hồi, vội vàng gật đầu: "Có!"
Thân là cổ sư trên người hắn sẽ không thiếu cổ trùng, hơn nữa con nào con nấy vừa mập lại khỏe.
Mà Phương Thốn đã có chủ ý của riêng mình, trên mặt lộ ra cười.
"Đi, cầm những con cổ trùng này đi chiên dầu, chuẩn bị thêm một bình rượu ngon, đưa sang cho vị chủ nhân Hắc Hồ kia!"
" …"
"Cái gì?"
Cả người Trùng sư Yếu Ly đều ngốc luôn rồi: "Sau đó thì sao?"
Phương Thốn cười nói: "Sau đó, chúng ta chờ vị chủ nhân Hắc Hồ tới cửa không phải được rồi sao?"
Cuối cùng trùng sư vẫn đi.
Lúc đi trên đường, bước chân đều đều là mơ hồ.
Hắn ta thật sự không biết, Phương nhị công tử rốt cuộc là muốn làm cái gì, chỉ biết những hành vi này, đối với Cổ Sư mà nói là một sự khiêu khích rất lớn, dù sao cổ trùng đó chính là tính mạng bản thân Cổ Sư, biết bao nhiêu Cổ Sư trân quý cổ trùng mà bản thân chuyên tâm bồi dưỡng còn hơn là tính mạng của họ, cho dù không phải là bản thân bồi dưỡng ra, bọn họ vô cùng cũng quý trọng, trong một trận giao thủ, số lượng cổ trùng hai đều sẽ thương vong một khó mà đếm được, nhưng để cho bọn họ nhìn thấy cổ trùng bị chiên dầu, vậy thì sẽ phẫn nộ cỡ nào?
Mà bây giờ bản thân phải cầm lấy cổ trùng chiên dầu, đem tặng cho một vị Cổ Sư khác.
Đặc biệt là vị Cổ Sư đó, còn nổi tiếng là lòng dạ độc ác.
Hơn nữa, cổ trùng đó, còn là của bản thân hắn ta…
Lúc sắp rời đi, hắn ta nghiêm túc, xem đi xem mấy lần lại đường tay của bản thân mình.
"Nhìn không có tướng đoản mệnh, cho nên chắc là ta sẽ không trực tiếp bị đánh chết đâu…”
"Chắc là sẽ không, cho dù có chết thì nhất định không phải bị đánh chết một cách thoải mái như vậy…"
"....."
Mà sau khi Trùng Sư Quái Ly lắp bắp rời đi, Phương Thốn liền tịnh tâm ngồi trong phòng uống trà.
Hắn tin vị chủ nhân Hắc Hồ đó, lúc nhìn thấy " hậu lễ " mà bản thân tặng, nhất định sẽ đến đây thăm hỏi hắn, mà bây giờ bản thân hắn cần làm không được để đối phương giết chết, dù sao phải sống mới có thể nói chuyện với hắn!
Hắn cứ như vậy yên tĩnh mà ngồi ở đó, cho đến đêm khuya.
Trùng Sư Quái Ly vẫn chưa về, mà đây cũng là điều Phương Thốn sớm đã dự đoán được.
Tiểu lầu này chỉ có mình hắn, đám người Hạc Chân Chương, Vân Tiêu sớm đã chạy ra ngoài từ lâu rồi, Vũ Thanh Ly cũng bị kéo ra ngoài dưới sự thuyết phục của bọn họ, cũng không biết tại sao mà đám người Hạc Chân Chương rất thích kéo theo Vũ Thanh Ly, người ta thường nói nam nhân thích nhất là khuyên người hiền lành đi xuốn biển, khuyên kỹ nữa hoàn lương, nhưng trên thực tế bọn họ thích nhất là kéo theo đồng đội mình xuống biển mới đúng…
Vốn dĩ bọn họ cũng muốn kéo theo hắn, nhưng tiếc là Phương nhị công tử thực sự không hứng thú với những thứ này.
Bây giờ bên cạnh hắn, chỉ còn lại tiểu hồ ly ngoan ngoãn ở bên cạnh luyện chữ, để tranh không cẩn thận làm tổn thương nàng.
Tiểu lầu rất yên tĩnh, khác với sự ồn ào náo nhiệt của Ôn Nhu Hương.
Loại yên tĩnh này, thậm chí có một loại cảm giác kỳ dị.
Không những yên tĩnh, thậm chí ngay cả tiếng gió, tiếng trùng kêu cũng không nghe thấy, khiến trong lòng người ta cảm thấy bất an.
Nhưng Phương Thốn lại chỉ lặng lẽ lấy một quyển kinh ra xem, dường như không có một chút sốt ruột nào.
Cũng không có gì xảy ra, thời gian cứ như vậy mà trôi đi.
Chỉ là ở bên ngoài tiểu lầu này, trong cảnh trời đêm đó, nửa canh giờ trước, đột nhiên có vô số bươm bướm từ trong bụi hoa bay ra, giống như những cánh hoa bị gió thổi bay, ào ào tới tấp mà rải cánh giữa không trung, nhìn có vẻ rất đẹp, nhưng bầy bướm lại giống như này bị thứ gì đó kinh động, chúng như đang cùng với một kẻ thù vô hình nào đó triển khai một trận tàn sát thảm liệt kỳ lạ…
Cuối cùng, đàn bướm bay trở lại vào bụi hoa, nhưng lại ít đi rất nhiều.
Lại qua một lúc lâu sau, trong vườn lại đột nhiên tỏa ra hơi rượu nồng nặc, vạn vật đều say.
Bao gồm cả những con bướm đó, đều giống như có chút choáng váng.
Nhưng đột nhiên một con bướm đầu to nhất trong đó vỗ cánh bay lượn trên không trung một vòng, trong chốc lát tất cả những con bướm còn lại liền tỉnh táo, nhanh chóng nhẹ nhàng vỗ cánh, nhìn chằm chằm cứ như là đã chuẩn bị cho một trận tàn sát kể tiếp.
Một tiếng thở dài vang lên, hơi rượu đó lập tức biến mất không dấu vết.


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất