Chương 631: Cha hiền con hiếu (2)
Nhưng trong vườn, tất cả hoa cỏ đều bắt đầu trở nên khô héo, giống như là trong nháy mắt đã trải qua xuân thu.
Vốn dĩ bươm bướm nên chết theo hoa, kết quả lại không chết.
Đột nhiên đàn bướm đều bay hết lên, bay xa ra đám hoa cỏ khô héo, rồi bay đến bên cạnh cửa sổ.
Giống như một hộ vệ trung thành, ở yên đó canh giữ người trong vườn hoa.
Cảnh đêm chốc lát thay đổi như là có sinh mạng của bản thân, giống như thủy triều tràn vào trong vườn, rồi dần dần di chuyển về phía trước, như một con rắn lớn trong đêm tối, lúc nào cũng ngẩng cao đầu, bò về phía cửa sổ đang có ánh lửa sáng, nếu nhìn kỹ thì sẽ phát hiện, cảnh đêm đó chính là một con rồi lại một con côn trùng nối tiếp nhau, khiến người ta sởn tóc gáy…
Những con côn trùng này, chất đống bên ngoài cửa sổ, cứ như một cơn sóng ngầm, sẵn sàng đánh vào bất cứ lúc nào.
Cũng ngay trong lúc này, đột nhiên Phương Thốn đứng dậy, đem một tấm phù triện màu vang kim, dán ngoài cửa sổ.
Thế là, thủy triều liền đột ngột rút xuống.
Trong bóng tối dâng trào đó, dường như có một đôi mắt đang nhìn chằm chằm vào tầm phù triện trên cửa sổ, nhẹ nhàng cười lên.
"Người vậy là có hơi chơi xấu rồi…"
Bóng tối vô tận tản ra xung quanh, mà trong bóng tối đó, lại có một người mặc áo bào trắng xuất hiện, hắn cho người ta cảm giác như là hiện ra trong bóng tối, cứ như đã đứng ở đó, chỉ là cả người bị màu đen của quá nhiều côn trùng vây quanh hoàn toàn che lấp hắn, bây giờ côn trùng tản ra khắp nơi, hắn mới lộ ra tướng mạo thật sự của mình.
"Ngươi dám khiêu khích ta, thì nên nhận lấy khiêu chiến của ta!"
Người đó nhẹ giọng lên tiếng, từng bước leo lên bậc thềm, côn trùng dưới chân lan tràn ra phía trước, đúng lúc theo bước chân hắn đi về phía trước, trực tiếp đi đến cửa sổ của lầu hai, sao đó đạp lên cạnh cửa sổ, bước vào trong phòng, nói: "Cổ điệp ngươi nuôi đúng là kỳ lạ, có thể liên tiếp phá hai loại cổ trùng của ta, điều này chứng minh ngươi quả thực đủ tư cách để đọ sức một trận với ta, chỉ có điều, thân là Cổ Sư đến lúc mấu chốt lại đem lôi phù ra dán, uy hiếp ta muốn đồng quy vu tận, cái này quá không nói đạo lý rồi?"
Hắn vừa nói, vừa cười nhìn về phía Phương Thốn.
Trên mặt và trên người hắn, có thể nhìn thấy có vô số con côn trùng vừa đi vừa bò, chầm chậm, hoặc là vào trong lỗ tai, tóc hắn, hoặc là vào trong áo bào của hắn, rất nhanh liền biến mất không thấy, bộ dáng quỷ dị không nói nên lời.
Tiểu hồ ly đang ở một bên luyện chữ nhìn thấy hắn, lông trên đuôi đều đã dựng đứng như kim thép.
"Bái kiến Hắc Hồ tiên sinh!"
Phương Thốn ngồi trên ghế, cười rồi hành lễ với đối phương, nói: "Tiên sinh nói chí phải, nhưng bàn về thủ đoạn cổ đạo, tại hạ còn kém hiểu biết, sao dám so bì với tiên sinh, đương nhiên phải dùng chút thủ đoạn khác để bù đắp một chút rồi… Có điều tiên sinh cũng hiểu lầm một chỗ rồi, ta đem phù ra dán không phải vì muốn đồng quy vu tận với tiên sinh, mà là muốn nói với tiên sinh là dưới mặt đất đều được chôn phù triện giống như vậy, lúc ta gần thất bại thì những phù triện này sẽ
dẫn động khiến cả cái tiểu lầu này hóa thành một mảnh biển sấm sét…"
"Tạch…"
Vị chủ nhân Hắc Hồ đó ngẩn ra một lúc rồi lắc đầu thở dài nói: "m hiểm!"
Phương Thốn chỉ có thể cười nói: "Bị ép bất đắc dĩ mà thôi!"
Vị chủ nhân Hắc Hồ đó cười, đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt rơi trên mặt của Phương Thốn, lạnh nhạt nói: "Bình thường, người đến chổ bổn tọa xin cổ vấn đan cũng không biết bao nhiêu, có người đem đến vô số vàng bạc, có người dâng lên bảo vật trời đất, có có người vì để biểu đạt lòng thành, mà quỳ bên cửa của bổn tọa nửa năm, chỉ có ngươi, nếu đã muốn tìm bổn tọa, tại sao không theo nghi thức mà làn, cứ muốn dùng thủ đoạn bỉ ổi như thế này, ép bổn tọa đến tìm ngươi, tìm ngươi cũng thôi đi, lúc đấu pháp, lại đột nhiên dừng lại, đây là đạo lý gì?"
"Suy nghĩ qua rất nhiều thủ đoạn, chỉ muốn làm thế nào để mời tiên sinh đại giá!"
Phương Thốn cười, thấy tiểu hồ ly ở một bên vừa ghét bỏ vừa sợ mà nhìn người đó, còn quên việc rót trà, nên chỉ có thể tự mình đứng dậy, rót một cốc trà để ở trước mặt người đó, cười nói: "Mặc dù ta dùng cách này có hơi đường đột một chút, nhưng may là tiên sinh vẫn đến, lại còn chưa hạ sát thủ, việc này chứng minh tiên sinh biết ta không phải người ngoài, hơn nửa quả thực có chút… nhớ nhà rồi?"
Vị chủ nhân Hắc Hồ đó nhìn Phương Thốn, ánh mắt lạnh nhạt, qua một hồi lâu, mới chợt nở nụ cười: "Ngươi dùng cách này nhắc nhở ta, ngươi cùng với lão đầu tử nhà ta là người quen cũ, vừa ám thị với ta bản thân ngươi có việc gấp đến đây, vừa lấy cổ điệp chứng minh bản thân không phải người ngoài nghề, mà lúc đấu pháp sắp bại, nhưng lại nói với ta dưới đất có chôn lôi phù, thể hiện mình vẫn còn thủ đoạn khác, để tránh xảy ra biến…"
"Chậc chậc…"
Hắn lắc đầu, nói: "Tâm tư không tệ, nhưng ngươi biết vấn đề lớn nhất của mình là gì không?"
Phương Thốn hơi ngẩn người: "Không dám thỉnh giáo…"
Người đó nhấc tay lên, ngoài cửa sổ đột nhiên có côn trùng tràn vào, hóa thành hình dạng bàn tay, trong bàn tay do côn trùng hình thành có đặt một người hôn mê chưa tỉnh, đó chính là trùng sư Quái Ly, bên cạnh còn có một hộp thức ăn, chủ nhân Hắc Hồ này giơ tay lấy hộp thức ăn ra, rồi nhẹ vẫy tay, trùng sư Quái Ly đang hôn mê bất tỉnh bị côn trùng vứt vào một góc trong căn phòng.
Mà chủ nhân Hắc Hồ này, đặt hộp thức ăn lên bàn rồi mở ra, bên trong là cổ trùng chiến vàng, thơm phức.
Ông ta đổ hai ly rượu, một ly cho Phương Thốn, một ly cho chính mình, rồi cầm lấy cổ trùng ăn.
Cười rồi ngẩng đầu nói: "Cửu trùng này vốn đã mặn, cho nên ngươi không nên bỏ muối vào!"
"…"
Phương Thốn ngẩn người một lúc, chắp tay lại nói: "Đã lĩnh giáo!"
Chủ nhân Hắc Hồ cười, nâng ly rượu "tư" lên uống một ngụm, nói: "Côn trùng chọn con mập, rượu cũng là rượu ngon, có thể thấy ngươi có lòng rồi, lão đầu tử nhà ta đó, ngươi quen biết như thế nào? Bây giờ ông ta sống thế nào, có phải là sắp chết rồi không?"