Chương 632: Lấy độc trị độc
"Vậy thì sợ rằng tiên sinh sẽ thất vọng rồi!"
Phương Thốn cùng cười, nâng ly rượu lên uống một ngụm, nói: "Năm đó ta ở thành Liễu Hồ gặp được Khúc lão tiên sinh, còn có cháu gái là Khúc Tô Nhi cô nương, lúc đó hai ông cháu bọn họ… ừm, phải nói là, sống cũng rất… nghèo khó, nhưng ta thấy đan thuật lão tiên sinh kinh người, Khúc Tô Nhi cô nương lại là một cô nương tốt, nên đã nhận bọn họ về nhà, rồi thuê ông ấy làm đan sư cho nhà ta, mỗi tháng trả mấy trăm lượng bạc tiền công, lão tiên sinh sống rất thoải mái, lúc ta rời khỏi nhà, nhìn thấy dáng vẻ của lão tiên sinh, hình như là còn mập thêm chút…"
Vị chủ nhân Hắc Hồ đó nghe rồi cười, đột nhiên nói: "Trước lúc gặp ngươi, bọn họ sống nghèo khó cỡ nào, người nói kĩ chút đi…"
"Ừm…"
Phương Thốn ngẩn người một lúc, mới cười khổ nói: "Ở nhà tranh, uống rượu dở, Tô Nhi cô nương đến một chút son phấn tốt cũng không mua được…"
"Đứa cháu gái đáng thương của ta..."
Chủ nhân Hắc Hồ nghe xong, thở dài một hơi, rồi không nhịn được mà cười lên: "Đáng đời, ông già đó chính là đàng đời…"
Phương Thốn nhìn thấy vẻ mặt chủ nhân Hắc hồ hưng phấn, mắng nhiếc lão đầu tử kia như cái máy hát, nào là ngoan cố thế nào lại không phân rõ phải trái ra sao, năm đó bản thân học ở trường vất vả thế nào, nhưng cũng không có được sự khen ngợi của ông ta, rồi trở mặt thành thù như thế nào, bản thân lập nhiều chí lớn ra sao, rồi làm thế nào để ông ta không phải nếm trải nỗi đau mất con...
Không khỏi cảm khái: “Gia đình này, thật đúng là... Cha hiền con hiếu!"
“Ban đầu lão già này ở Triều Ca, đây chính là túm là không đi, các đại nhân bên trong Kinh Viện đều không để lão vào mắt, những người cùng làm trong Triều Ca cũng không thích ông ta, tính tình bản thân cứng đầu không nghe lời khuyên, ngược lại làm hại cả nhà bọn ta đều ở thế khó xử trong Triều Ca, phải chịu tội chung, ông ta rơi vào kết cục như bây giờ, cũng có thể thấy là gieo nhân nào gặt quả ấy, báo ứng chính xác, có điều, ta lại có chút tò mò, với cái tính tình thối kia, sao lại chịu chạy tới trong nhà của người khác làm đan sư trong nhà? Không phải ngươi đánh gãy chân ông ta, giam ông ta lại một chỗ đó chứ?”
Nhìn dáng vẻ mong đợi của chủ nhân Hắc hồ, Phương Thốn cảm thấy có chút mệt mỏi.
Mình quả thật không có đánh gãy chân của Khúc lão tiên sinh, nhưng nhìn bộ dạng của chủ nhân Hắc hồ, sao giống như hi vọng mình làm chuyện này thế?
“Dường như lão tiên sinh muốn luyện loại đan mà người thường khó gặp được, dường như cũng cần một nơi an ổn yên bình!”
Phương Thốn hơi trầm ngâm , cũng chỉ giải thích một câu như vậy.
“Ha, ngày nào cũng nói ta không làm việc đàng hoàng, nhưng bản thân hắn cũng luôn si tâm vọng tưởng?"
Chủ nhân Hắc Hồ cười lạnh một tiếng, sau đó đưa chân đá đá trùng sư Quái Ly hôn mê bất tỉnh nằm một bên, nói với Phương Thốn: “Tiểu tử này luyện Đan cổ trên người cũng không tệ lắm, ta cũng là từ đan cổ trên người hắn nhìn ra thủ pháp của lão đầu tử, cho nên mới không giết hắn, nếu không thì, đừng nói là hắn, cho dù là ngươi, bây giờ chắc hẳn cũng đã thành đồ ăn vặt của những bảo bối kia của ta rồi!”
Phương Thốn cũng không nghĩ gì, chỉ gật đầu cười.
Bản thân luyện sinh tử phù, dùng đều là mẫu đan của Khúc lão tiên sinh, đúng là thủ pháp của Khúc gia bọn hắn, mà ngay từ đầu hắn đã nghĩ, nếu chủ nhân Hắc hồ thật sự là người nhà Khúc gia, tất nhiên có thể nhận ra đan pháp này, cho nên sẽ hạ thủ lưu tình với mình.
Lùi lại một bước, ngay cả khi không phải là ông ta, thấy được trên người trùng sư Quái Ly có sinh tử phù, cũng tạm sẽ không lấy mạng người ta.
Bởi vì thân là Cổ Sư, nhất định sẽ có sự tò mò mãnh liệt với kỳ trùng quái cổ.
Trừ phi hắn ta nắm chắc có thể tiện tay giải trừ sinh tử phù, nếu không nhất định sẽ không ra tay hạ sát, mà tới chứng thực trước.
“Nói đi!”
Sắc mặt chủ nhân Hắc hồ có chút là âm trầm, lấy một con cổ trùng ăn, cười mà như không cười nhìn Phương Thốn.
“Vất vả lôi kéo mời ta tới gặp mặt như thế, rốt cuộc vì cái gì?"
“...”
“Nói đến chuyện chính rồi!”
Trước khi đến gặp hắn, Phương Thốn đã nghĩ trong đầu, lúc này nghe ông ta hỏi, cũng không có tiếp tục giở trò linh tinh gì nữa, mà hơi trầm ngâm, rồi nói thật: “Mời tiên sinh, chính là là bởi vì ta có một cổ phương, hoặc nói phương thuốc, độc phương, đều có thể, dựa bản lĩnh của mình, trong thời gian ngắn không luyện được, chỉ có cách duy nhất là mời được cao nhân cổ đạo như tiên sinh trợ giúp, mới có thể luyện thành!”
“Cổ phương?”
Chủ nhân Hắc hồ bỏ sâu độc trong tay xuống, chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía Phương Thốn, nhẹ giọng cười nói: “Ta còn tưởng chuyện gì hay, thì ra cũng là vì luyện cổ, tiểu tử, ngươi có thể dựa vào lai lịch của ta đoán được thân phận của ta, lại vất vả sắp xếp ra chuyện này, coi như là có lòng rồi, chỉ tiếc, ta đã là người bị tộc vứt bỏ, lão đầu tử tốt hay xấu, không quan hệ gì với ta, ân tình của hắn đối với ngươi, tìm hắn tính đi, muốn để ta tới báo ân tình này, là chuyện không thể, ta sẽ không luyện cái kia, phen khổ tâm này của ngươi, coi như là vô dụng rồi…”
Vừa nói, một bên thân hình hơi ngửa ra sau, có vẻ có chút tự đắc, lười biếng nói: “Đương nhiên, bổn tọa cũng không phải không nói đạo lý, nếu ngươi muốn mời ta luyện cổ, chắc chắn không mời nổi, mặt mũi của lão đầu tử, trước mặt ta không đáng tiền, ngươi muốn luyện cổ, trừ phi…”
Hắn ta vừa nói, vẻ mặt càng đắc ý.
Phương Thốn vừa nhìn vẻ mặt này, lập tức biết hắn đang nghĩ gì.
Vị chủ nhân Hắc hồ này, xem ra tự cho mình cao thâm, có lẽ lúc này hắn cho rằng mình tìm hắn là vì luyện cổ, mới cố ý lấy lòng Khúc lão tiên sinh, làm tất cả những việc này chỉ vì gặp được hắn, cho nên lúc này đang chơi trò đánh vào tâm lý khiến mình biết khó mà lui, sau đó lại thuận tiện đưa ra một điều kiện khác làm mình khó xử, phải miễn cưỡng đồng ý...
Phi, cao nhân đều mê chơi trò này!
Cho nên, nghe thấy người này muốn nói sau hai chữ “trừ phi”, lập tức nhẹ giọng ngắt lời hắn.
“Tiên sinh hiểu lầm, ta không muốn mượn mặt mũi của Khúc lão tiên sinh!”
Hắn nhẹ giọng cười, chân thành nói với vị chủ nhân Hắc hồ này: “Ta thích trực tiếp mời người!”