Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 633: Lấy độc trị độc (2)

Chương 633: Lấy độc trị độc (2)


“Hử?”
Chủ nhân Hắc hồ bị làm cho nghẹn họng, bộ dáng có chút khó chịu, từ từ dịu lại, mới khôi phục cười lạnh, nói: “Oắt con, không biết trời cao đất rộng, nhưng mà bổn tọa không giống với những Cổ Sư tầm thường kia, nếu muốn mời ta luyện cổ thì ngươi có biết có đắt đến cỡ nào không?”
Phương Thốn hơi tò mò, nói: “Đắt cỗ nào?”
Chủ nhân Hắc hồ cười lạnh: “Bổn tọa thấy khó chịu nhất vàng bạc, thiên tài địa bảo cũng không thiếu người đưa tới, muốn mời ta luyện cổ, duy chỉ có long thạch!”
Phương Thốn nhất thời khẽ kinh hãi: “Bao nhiêu long thạch?”
Chủ nhân Hắc hồ rất hài lòng với biểu cảm của Phương Thốn lúc này, cười lạnh ra tiếng, nói: “Tối thiểu một trăm viên!”
Phương Thốn giật mình.
Chủ nhân Hắc hồ lười biếng nhấp một ngụm rượu vô cùng tự đắc rồi lấy một con sâu độc to mọng trong đĩa ăn, sau đó một bộ dáng vẻ không chấp nhặt trẻ con, cười nhạt nói: “Cổ Sư chính là Cổ Sư, lấy tiền tài của người, luyện cổ cho người, một món tiền, chuyện đương nhiên, nếu ngươi muốn ta tính rẻ một chút, cũng không phải là không thể được, trừ phi…”
“Không cần!”
Phương Thốn trực tiếp cắt đứt lời của ông ta, nói: “Ta đưa ngươi!”
“Cái gì?”
Chủ nhân Hắc hồ làm rơi sâu trong tay xuống đĩa.
Phương Thốn cau mày, nghĩ một lát, lại nói: “Cổ độc ta muốn luyện khó một chút, cho nên ta cho ngươi nhiều hơn, ba trăm viên!”
“Thế này…”
Rõ ràng tay chủ nhân Hắc hồ run lên.
Phương Thốn nói: “Lấy tiền!”
Tiểu hồ ly ở một bên lập tức chạy về phòng, ôm một cái túi đi ra, ném cái rầm lên bàn.
Ánh mắt chủ nhân Hắc hồ đột nhiên mở to, trên trán chảy ra mồ hôi lạnh.
Phương Thốn cười vái lễ: “Làm phiền rồi…”
“Cái này... Cái này…”
Yết hầu chủ nhân Hắc hồ nhấp nhô vài cái, ánh mắt có chút chột dạ, âm thanh cũng có phần khô khốc, lấy lại bình tĩnh, ngẩng đầu, nhìn về phía Phương Thốn, nhỏ giọng nói: “Không biết vị tiểu huynh đệ này là người trong tộc nào, làm nghề gì, xưng... xưng hô thế nào?"
“Chỉ là trưởng lão một tiểu tông mà thôi!”
Phương Thốn cười nói với chủ nhân Hắc hồ: “Những thứ này đều không đáng nhắc đến, có điều chuyện làm ăn của chúng ta, xem như là được rồi chứ?”
Mắt của chủ nhân Hắc hồ nhìn vào chiếc túi lại nhìn khuôn mặt của Phương Thốn, nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Sau đó thân thể chậm rãi ngồi thẳng, có vẻ nghiêm túc hơn một chút, nói: “Lấy cổ phương của ngươi cho ta xem thử!”
Phương Thốn cũng không nhiều nghĩ, nghiêm túc lấy cuộn giấy ra, để trước mặt hắn.
Chủ nhân Hắc hồ nhìn cuộn giấy, đột nhiên con ngươi hơi co rụt lại, một lát sau sắc mặt càng ngày càng trở nên âm trầm, trong lúc còn bình tĩnh nhìn Phương Thốn một chút, nhưng mà cuối cùng chẳng nói gì, mà cẩn thận xem cả cổ phương, rồi cuộn tờ giấy lại, đặt ở lòng bàn tay mình, cẩn thận nhìn Phương Thốn, nói: “Ngươi luyện cổ trùng này, là vì cái gì?”
Phương Thốn cười nói: “Cổ Sư lấy tiền luyện cổ, về phần người luyện cổ dùng để làm gì, có liên quan sao?"
Vẻ mặt chủ nhân Hắc hồ có hơi lạnh lùng, nhưng mà không trả lời câu hỏi của Phương Thốn.
Phương Thốn nói tiếp: “Chắc hẳn tiên sinh cũng có thể nhìn ra, nếu như cổ này có thể thành, đối với ngươi đối với ta đều có chỗ tốt, đối với ta mà nói, cổ thành, có được trợ giúp to lớn, đối tiên sinh mà nói... Ha ha, trước kia ngươi đã từng bại trong tay Cổ Tiên, lại bại trong tay Cổ Vương, chắc hẳn bản thân cũng muốn luyện ra ít kỳ trùng diệu cổ, đè ép lại hai người bọn họ... Dù sao, ngươi là người muốn dùng cổ đạo khiêu chiến đan đạo..."
Vừa nói, vừa nghiêm túc nhìn chủ nhân Hắc Hồ, nói: “Nếu như đối với ngươi và ta đều có lợi, còn hỏi nhiều như vậy làm cái gì?"
“Cổ Sư lấy tiền luyện cổ, đúng là chuyện đương nhiên…”
Chủ nhân Hắc hồ trầm mặc hồi lâu, mới chậm rãi nói: “Nhưng mà không phải là cổ gì cũng dám luyện…”
Ông ta nhấn giọng từng chữ một: “Ngươi luyện thành cổ trùng này sẽ làm ảnh hưởng đến sự hài hòa của trời đất!”
Phương Thốn cũng không phải lần đầu nghe được lời này, không thèm để ý, chỉ nhẹ nhàng nói: “Cổ chính là cổ, vốn là dùng thuật ảnh hưởng tới hài hòa của trời luyện thành, cần gì phải suy nghĩ nhiều như thế? Nếu như tiên sinh thật sự muốn trị bệnh cứu người, sao không tiếp tục tu tập đan pháp, hoặc là sửa cổ hại người thành cổ cứu người? Mà ngươi đã không có ý đó, thì nên biết rõ thân phận và mục đích của mình, chỉ quan tâm luyện ra cổ lợi hại là được rồi!"
“Nếu không, còn không bằng sớm trở về nhận sai với Khúc lão tiên sinh…”
“...”
Lời nói này có chút tàn nhẫn.
Tiểu hồ ly ở một bên cảm thấy bầu không khí có chút đè nén, lập tức lặng lẽ lui ra ngoài.
Mà trùng sư Quái Ly hôn mê bất tỉnh trên mặt đất, mí mắt giật giật, quay qua quay lại nhắm càng chặt hơn.
“Ngươi nói đúng!”
Chủ nhân Hắc hồ qua hồi lâu mới thấp giọng nói: “Bỏ năm con trùng vào trong vạc, để chúng cắn nuốt lẫn nhau, chọn con thắng về nuôi dưỡng chính là cổ, từ khi bắt đầu cổ thuật đã là chuyện ảnh hưởng đến sự hài hòa của trời đất, chỉ cần đi đúng đường, thì không cần nói đến cái khác đã có chút quái dị rồi, nhưng mà, thứ đồ chơi ngươi muốn luyện quá lợi hại, những lý do này còn chưa đủ, ta cần ngươi nói cho ta biết, luyện nó làm cái gì?”
Phương Thốn nghe lời này của hắn ta, cũng trầm mặc lại.
Sau một hồi lâu, đột nhiên hắn đứng dậy, đẩy cửa sổ hướng bắc ra.
Lập tức có tiếng phóng đãng chửi bới vang vào, còn có thể thấy vài kẻ bịt mắt, truy đuổi Yêu Cơ cười duyên.
“Ôn Nhu Hương đã thành loại bệnh khó trị của Đại Hạ!"
Phương Thốn nhìn người trong sảnh cách vách, nói khẽ: “Ta tới, đương nhiên là vì cắt đứt nó!”
Chủ nhân Hắc hồ trầm giọng trả lời: “Trong mắt của ta, thứ ngươi muốn luyện còn đáng sợ hơn nhiều so với Ôn Nhu Hương!”
“Lấy độc trị độc, cần một liều thuốc mạnh!”
Phương Thốn quay lại nở nụ cười, nói: “Ngươi tin cổ thuật không thua đan thuật, tại sao lại không tin ta dùng cách này làm ra công đức lớn. ”
Lần này chủ nhân Hắc hồ im lặng thật lâu, bỗng nhiên nói: “Công tử xưng hô thế nào?”
Phương Thốn nói: “Ta họ Phương!”
Chủ nhân Hắc hồ chậm rãi thở ra một hơi hỗn loạn nói: “Phương trong Phương Xích?”


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất