Bạch Thủ Yêu Sư

Chương 65. Phép Vu Cổ (2)

Chương 65. Phép Vu Cổ (2)


Đang suy nghĩ miên man, bỗng trong lòng chợt động, nhìn xuống dưới chân mình không biết từ khi nào có một con bọ màu xanh to bằng hạt gạo bò qua dưới chân, vô cùng tầm thường, cũng không biết từ đâu bò tới được. Trong thư viện nhiều cây cỏ đương nhiên có rất nhiều côn trùng. Hắn không quá để ý đến nó, nhìn thấy côn trùng bò đến chân mình, hắn vô thức giẫm chân lên và tiếp tục nghe.
Lúc này, Linh Tú tiên sinh nhìn đám học sinh gật đầu ứng mình, cũng lạnh lùng nở nụ cười.
-Các ngươi tự sờ lên cổ của mình xem!
Nàng chợt bất động thanh sắc nói một câu, mí mắt rũ xuống.
Tất cả học sinh đều cảm thấy khó hiểu, một số người theo bản năng đưa tay lên sờ lên cổ, đột nhiên bên trong gian đình náo loạn, tiếng bàn ghế va chạm vang lên.
Thậm chí có người sợ hãi kêu thành tiếng, loạng choạng quay lại nhìn nhau thì thấy trên cổ ai cũng có côn trùng, thậm chí còn có hai ba con.
Trong lúc đột ngột như thế, ngay cả học sinh Luyện Khí cũng rất sợ hãi.
-Hừ!
Linh Tú giáo viên hừ lạnh một tiếng, ép tới bên trong đình an tĩnh trở lại, sau đó trên mặt nàng lộ ra một chút đắc ý, cười lạnh, nói:
-Bản mệnh kinh của Chung Việt tiên sinh chính là Thuật Kinh, phương pháp ngự vật của ông ta rất lợi hại, thế nhưng, cho dù có tu luyện phương pháp ngự vật như thế nào thì khi muốn giết các ngươi thì cũng bị các ngươi phát hiện, nhưng cao thủ Linh Kinh như ta muốn mạng của các ngươi, các ngươi cũng không biết chết như thế nào!
Trong khi nói đã lấy ra một quả hồ màu xanh từ phía sau nón đen, tháo nút của nó.
Đồng thời bàn tay nhẹ nhàng vẫy một cái, liền nhìn thấy những con bọ màu xanh trên cổ của mỗi học sinh đều giương cánh bay đến giữa đình, thoạt nhìn giống như một đám mây màu xanh nhạt, chậm rãi bay tới trước mặt nàng sau đó chui vào trong hồ lô.
Phương Thốn hoàn toàn không nghĩ tới một màn này, sắc mặt có chút xấu hổ.
Lặng lẽ duỗi chân ra, đá con bọ bị đạp bẹp dưới đất tới chân của Thân Thời Minh kế bên.
May mà có quá nhiều bọ, nên giáo viên cũng không để ý, khi bọ bay hết vào quả hồ lô, giáo viên liền đậy nắp của quả hồ lô lại đem cất về, rồi lạnh giọng giải thích:
-Bản kinh mệnh của Lão thân là Linh Kinh, tham diễn là thuật ngự linh trong Linh Kinh, thiên địa vạn vật đều có linh, vạn vật thiên địa đều có thể làm việc cho ta, đây là loại bản lĩnh thế nào?
-Dù thuật ngự vật của ngươi mạnh cỡ nào, một người có thể chống lại trăm vạn người sao?
-Thuật nhiếp hồn có thể tu luyện thần thông đến mức nào, có thể sử dụng đối với tất cả mọi người trong một đất nước sao?
-Chỉ có Linh Kinh của ta, biến hóa thiên địa vạn linh lực cho mình sử dụng, nói lớn, tu luyện sâu vô cùng, có thể ngự trăm trùng làm binh, vạn thú làm tướng, một người liền là một nhánh đại quân, có thể đánh địch quốc. Nói nhỏ, có thể cho mình nhiều phần tự vệ với người ngoài, lão thân nói cho các ngươi, trong Linh Kih, Vu trùng là nhất pháp!
-...
-...
Tất cả học sinh đều chú ý lắng nghe, không ai dám sơ ý, kẻo có bọ vô ý chui vào quần áo.
Linh Tú tiên sinh vừa giảng tới đây liền từ từ đứng dậy đến bên cạnh Phương Thốn.
-Phép Vu Cổ này của lão thân, ngươi cảm thấy thế nào?
Nàng trên cao nhìn xuống, nét mặt cũng không thấy nụ cười, bình tĩnh hỏi Phương Thốn.
Phương Thốn vội vàng trả lời:
-Cao thâm khó dò, xem thế là đủ!
Trên mặt lão nhân nón đen hiện lên một nụ cười khó phát hiện, thản nhiên nói:
-Hiện tại lão thân tuy chỉ là tạm thời qua đây thụ nghiệp mấy ngày, nhưng cũng sẽ không sơ sài, sẽ dạy dỗ các ngươi thật tốt, nếu dạy thực, Linh Kinh này ngươi có thể gánh được không?
Phương Thốn giật mình, thành thật trả lời:
-Không gánh nổi...
Hắn mới vào thư viện hơn một tháng, luôn tăng cao tu vi, nghiên cứu Thuật kinh, Linh kinh chỉ đọc qua thôi.
-Đối với học sinh thư viện, tất cả Thất kinh đều cần phải ghi nhớ hết!
Lão nhân liếc Phương Thốn một cái, lạnh lùng nói:
-Ngươi nhập học quá muộn, Đạo Thất Kinh của ngươi sa sút quá nhiều, hiện tại ta giảng lại, sợ ngươi không hiểu, cho nên cần bù lại bài học. Linh Kinh này là thiên hạ Vu Cổ, quy tắc chung của pháp môn Ngự thú thậm chí phục yêu luyện ma, bây giờ việc ngươi cần làm đó chính là ghi nhớ toàn bộ Linh kinh, ngày mai gặp lại ta sẽ kiểm tra ngươi.
Sau khi giao phó, nàng ta quay người đi về phía trước gian đình, bắt đầu dạy phép Vu Cổ.
Nhưng Phương Thốn nhìn đến cuốn Linh kinh dày khoảng một ngón tay, cả người hơi ngẩn ra.
“Phải ghi nhớ mấy vạn từ như thế, người bảo ta học thuộc lòng trong một ngày sao?”
Một ngày này dường như là buổi đầu tiên Phương Thốn ở trong học đình.
Chẳng qua hắn không làm gì cả!
Lão nhân ở trên đình giảng cho học sinh thuật vu cổ mà nàng tự hào nhất, chẳng qua chỉ tiếc là mấy thứ như Lam Oánh Giáp, Hành Thi Trùng, Lục Dục Cổ… quá mức thâm ảo, hắn nghe cũng không hiểu. Hơn nữa, hắn được sự cho phép đặc biệt của giáo viên nên hắn chỉ ngồi ôm bộ Linh Kinh mà xem từng chút.
Linh Kinh là một phần trong Thất Kinh, Phương Thốn đã từng đọc một lần khi vừa học chữ, biết bên trong chính là đạo lý thiên địa vạn vật chân linh, nhưng trước đây đọc thì đọc chứ chưa bao giờ hiểu những đạo lý bên trong, thậm chí chuyện học thuộc lòng bộ Linh Kinh này càng là chuyện chưa từng nghĩ đến…
Ở kiếp trước, học sinh có đạt điểm tốt cũng chưa chắc đã học thuộc hết sách giáo khoa ngữ văn?
Thoáng chốc đã trôi qua ba canh giờ, đến giờ tan học.
Thư viện Bạch Sương khác với kiếp trước, không có tiết một tiết hai. Bình thường, học sinh ở trong thư viện cũng chỉ ở lại ba canh giờ để nghe giảng, trong ba canh giờ này không phải lúc nào cũng ngồi nghe giáo viên giảng bài, họ chỉ nói nửa canh giờ, một canh giờ, sau đó để học sinh tự học, nếu gặp vướng mắc có thể thỉnh giáo giáo viên.
Còn nếu hôm nào giáo viên có chuyện bận đột xuất thì tùy tiện biến mất dăm ba bữa nửa tháng cũng là bình thường.
Lão nhân nón đen cũng dừng nói về cổ trùng, phiêu nhiên mà đi, để lại một lớp học ù ù cạc cạc, các học sinh Nguyên Chấp Đình này ngay cả tu vi còn kém cực xa, bỗng dưng nghe những thứ thâm thúy bên trong Linh Kinh, sao bọn họ có thể hiểu được?


Truyện Cùng Thể Loại

Các Đại Năng Đã Để Lại Thần Thức


Lưu ý: Vui lòng tải app để có thể lưu lại thần thức trên truyện này
Tải app để đọc truyện sớm nhất