Chương 644: Màn đêm buông xuống (2)
Trong phút chốc, suy nghĩ này không biết là đã xuất hiện trong đầu bao nhiêu người, vị Nữ Kiếm Tôn vốn là kiểu người mà cả hai bên địch và ta đều khiếp sợ, cho dù là Yêu Tộc có kéo tới bao nhiêu người, có nàng ta ở đây thì trong lòng mọi người cũng đã ổn định.
Sau đó, Nữ Kiếm Tôn kia chém về phía Đại Yêu Tôn, bọn họ cũng nhanh chóng ra tay.
…
…
"Đáng tiếc, nàng tới rồi!"
Ở bên ngoài chiến trường, ông chủ Tần mặc một bộ áo bào màu xanh, hai tay chắp ở sau lưng, lắc đầu thở dài.
Tiểu Thanh Liễu trợn tròn hai mắt nhìn bóng dáng của Nữ Kiếm Tôn kia, những cũng không quên phụ họa: "Lời này của sư tôn nghe giống như có chút tiếc nuối?"
"Đúng là có hơi tiếc nuối!"
Ông chủ Tần gật đầu, nói: "Nàng ta tới rồi, đương nhiên không thể giúp đỡ nữa rồi!"
Tiểu Thanh Liễu ngây người, nuốt ngụm nước bọt.
Ông chủ Tần quay đầu đưa mắt nhìn hắn, nói: "Công tử nhà ngươi tính sai rồi!"
Tiểu Thanh Liễu lẩm bẩm nói: "Sai chỗ nào?"
Ông chủ Tần nói: "Hắn đánh giá thấp người phía bên mình, ta muốn xem xem ván cờ này, hắn sẽ bố…"
Tiểu Thanh Liễu ngờ nghệch nói: "Không đúng nha, không phải đối phương vẫn còn có chuẩn bị ở sau sao, giống như sát thủ của Thiên Hành Đạo đó."
Ông chủ Tần nói: "Ngươi nhìn lại chút đi!"
Tiểu Thanh Liễu theo bản năng nhìn lại, đột nhiên kinh ngạc hít một ngụm khí lạnh.
Lúc đang nói chuyện, hắn quay đầu nhìn sang một hướng khác, ở chỗ đó vốn có một thác nước, trên đỉnh thác nước có một người dáng vẻ công tử nhà giàu, mặc áo bào màu vàng, trong tay hắn ta cầm một thanh bảo kiếm dài gấp ba lần thanh kiếm bình thường khác, đang lẳng lặng quan sát về phía chiến trường này, chờ đợi một cơ hội ra tay với thuyền pháo trong chiến trường, đợi đã rất lâu rồi.
Nhưng mà, bây giờ phạm vi xung quanh đỉnh núi đã bị kiếm khí quét sạch, đến thác nước cũng biến mất không còn tăm hơi nữa.
Mà bây giờ, vị công tử này đã cầm trường kiếm lên, mặt không cảm xúc, len lén bỏ chạy về phía xa.
"Chạy... Chạy rồi?"
Tiểu Thanh Liễu dường như tức giận kêu lên: "Thích khách của Thiên Hành Đạo chúng ta, sao lại... Không có khí phách như thế chứ?"
"Nhìn thấy nàng lại chạy trốn, không tính là không có khí phách!"
Ông chủ Tần hít một hơi, nói: "Mạng của thích khách, cũng là mạng mà..."
"Trò bắt đầu rồi…"
Bỗng nhiên hắn nở nụ cười: "Long Thành đánh giá thấp Phương Xích tiên sư, mà Nam Cương lại có hơi xem thường Luyện Khí Sĩ Đại Hạ…"
…
…
"Cục diện ở núi Vấn Thiên, chắc là mười phần đã chắc chín."
Mà vào lúc này ở Nam Cương, Phương Thốn đã không nhanh không chậm, bắt đầu làm chuyện mình cần phải làm, dù sao bây giờ hắn cũng không phải đang ở núi Vấn Thiên, không có cách nào nắm chắc được tình hình, có điều hắn tin mình đã sớm suy tính tốt mọi thứ: "Cục diện này, vốn dĩ nên thua trước thắng sau mới đúng, thắng không thể thắng quá nhiều, thua thì càng không thể thua quá thảm, dù sao cũng phải để vị Long Thành thiếu chủ đó cảm thấy hắn ta đã khống chế cả cục diện, rất nhiều chuyện thì mới dễ làm, nếu không đánh bọn họ chạy thẳng thì sẽ không khỏi cảm thấy diễn chưa đủ trọn vẹn…"
"Bây giờ cũng chỉ hy vọng là công ơn mà huynh trưởng giữ để lại đủ nhiều…"
"..."
Lúc vừa suy nghĩ vừa định đi làm chuyện của mình, đột nhiên hắn phát hiện có điểm không đúng.
Ngẩng đầu lại nhìn thấy bầu trời giữa trưa vốn đang còn trong trẻo, bỗng đã biến thành một màu đen u tối.
Cảnh tượng này khiến trong lòng Phương Thốn cả kinh: Là kẻ nào to gan như thế, dám lấy màn đêm che Ôn Nhu Hương?
Đặc biệt là loại đêm đen cổ quái này càng khiến hắn nhớ tới một con quái vật, trong lòng không khỏi dấy lên cảnh giác, hắn biết lúc đầu ở Nguyên Thành, sau khi thu dọn chiến trường không nhìn thấy thi thể của con tiểu quái vật Dạ Anh, cũng từng phỏng đoán rằng tiểu quái vật này có phải là âm thầm theo chân mình không, có thể trả thù bất cứ lúc nào, chỉ là trước sau dẫn dụ mấy lần, từ đầu đến cuối đều không xuất hiện, mãi cho tới lúc màn đêm đen này xuất hiện…
"Lẽ nào trong giờ phút quan trọng này, cuối cùng con tiểu quái vật đó đã nhịn không nổi nữa, muốn trả thù mình hay sao?"
Trong lòng Phương Thốn hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn lên lại, bỗng phát hiện quả nhiên trong bầu trời đen ấy có bóng người.
Chỉ có điều, đó không phải là Dạ Anh, mà là bóng dáng một nữ tử trẻ tuổi mặc áo bào màu đen, mà ở phía sau lưng nữ tử đó lại có thân ảnh không bắt mắt đang ngó dáo dác, đó mới chính là Dạ Anh, người mà trong lòng Phương Thốn luôn đề phòng, mà lúc này, dường như nó đang rất mê man, chỉ mắt mở to có hơi sợ hãi, lại có tò mò nhìn nữ tử trẻ tuổi trước mặt kéo xuống bóng tối trải dài vô tận.
Hơn nữa, nàng ta cũng không phải là nhắm vào mình, mà giống như một cây liễu điên cuồng hội tụ những tia sét màu đen vô tận, sắc mặt nghiêm nghị, từng bước tiến về Yêu Cung ở nơi xa nhất của Ôn Nhu Hương, giọng nàng rất dịu dàng, nhưng miệng vừa mở miệng âm thanh liền vang vọng khắp toàn bộ Ôn Nhu Hương, kinh động vô số yêu ma: "Cấu kết Long Thành, luyện chế yêu đan, đều là Nam Cương tìm đường chết…"
"Mà ta đến đây, chỉ muốn thay tiên sinh của ta hỏi Yêu Tôn một câu!"
"Các ngươi thật sự cho rằng, Phương tiên sinh không để lại đệ tử ở nhân gian thì cả gan dám đụng tới nhị lão Phương gia ở Liễu Hồ sao?”
"Là nàng ta?"
Nhìn hình bóng nữ tử bao bị trùm bởi bóng đêm, đi về phía ở yêu cung, Phương Thốn bỗng chốc thấy hơi kinh ngạc trong lòng.
Trước đây, hắn chưa từng gặp nữ tử này, nhưng nhìn thấy thần thông thuật phép của nàng ta thi triển ra, thoáng chốc lại liên tưởng đến rất nhiều chuyện, nhất là khi nhìn thấy Dạ Anh lén lén lút lút, thập thò nhìn dáo dác sau lưng nàng ta, lại càng khẳng định chính là người mình đang nghĩ tới.
Dạ Nữ!
Đệ tử của huynh trưởng!
Trước đây đã từng nghe Hoàng Thần Vương nhắc đến nữ tử này, nghe nói, chính vì nàng ta đã để lộ công pháp huynh trưởng hắn đang thôi diễn, mới rước lấy họa sát thân cho huynh trưởng hắn, ở góc độ nào đó, nàng ta là người của Thí Sư, có thù không đội trời chung với hắn, nhưng không ngờ, hắn lại có thể gặp nàng ta ở Nam Cương, càng không ngờ hơn, nàng ta lại lấy thân phận đệ tử của huynh trưởng đến trả thù...
Từ khi bắt đầu, Phương Thốn đã hiểu rõ.